Chương trước
Chương sau
B·iểu t·ình của Vân Diệp thoạt nhìn như thường, thậm chí còn tươi cười, nhưng ngữ khí châm chọc đến cực điểm.

Mọi người vẫn còn nhớ lần trước Miêu Yên cũng đã từng muốn lục soát như vậy, quả thật quá mức.

Sắc mặt Miêu Yên thay đổi.

Không phải bởi vì cô ta cảm thấy lục soát có gì không thỏa đáng, làm giáo viên nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng biết giới hạn nằm ở đâu, sắc mặt thay đôi chỉ là vì——

Không lục soát được gì cả.

Đúng vậy, dựa theo kế hoạch ban đầu của Miêu Yên là vu hãm Vân Diệp trộm phí sách vở, đến lúc đó trực tiếp lục soát được tiền từ trong cặp Vân Diệp ra, vậy thì không còn lời nào để giải thích nữa.

Nhưng đây là lần đầu Miêu Yên làm chuyện này, cũng sợ có người nhìn thấy, hoặc là Vân Diệp đột nhiên trở về lớp, bởi vậy vẫn luôn lo lắng đề phòng.

Lúc tiến hành một nửa, lớp bên cạnh có động tĩnh, Miêu Yên chưa kịp nhét tiền vào trong cặp Vân Diệp.

Bất quá, cho dù như vậy cũng đủ.

Miêu Yên hung tợn trừng mắt nhìn Vân Diệp, “Đừng khua môi múa mép, cậu cùng tôi tới văn phòng chủ nhiệm giáo dục.”

Coi như gián tiếp ở trước mặt bạn học nhận định là Vân Diệp làm.

Dưới ánh mắt lo lắng của một đám người, Vân Diệp mặt mày bình tĩnh.

……

Văn phòng chủ nhiệm giáo dục.

“Cô nói Vân đồng học trộm phí sách vở?”

Chủ nhiệm giáo dục nhìn Miêu Yên hùng hổ, còn Vân Diệp an tĩnh đi phía sau cô ta, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.

Miêu Yên sao lại cùng Vân Diệp giằng co, còn chưa đủ à!

Chủ nhiệm giáo dục cũng là người từng tiếp xúc với Vân Diệp.

Bất luận là lần Miêu Yên nghi ngờ Vân Diệp gi·an l·ận, hay là biểu hiện trong bệnh viện, chủ nhiệm giáo dục đều rất có hảo cảm với học sinh tuổi không lớn này.

Bởi vậy khi Miêu Yên nói Vân Diệp trộm tiền, phản ứng đầu tiên của chủ nhiệm giáo dục là không tin.

Nếu không phải biết hoàn cảnh gia đình Vân Diệp, chủ nhiệm giáo dục thậm chí còn cảm thấy đây là quý công tử do thế gia dạy ra.

Những cậu ấm có quyền có thế mà hắn từng tiếp xúc, thoạt nhìn cũng không có khí chất như Vân Diệp, loại khí chất này khiến hắn cũng nói không nên lời, nhưng chính là loại cao cấp.

Mà người như vậy sẽ đi trộm tiền sao?

……

“Em không có……”

“Người phạm tội sao có thể chủ động thừa nhận mình phạm tội chứ.”

Vân Diệp vừa mới mở miệng, Miêu Yên đã gấp không chờ nổi chặn lại, như sợ Vân Diệp có cơ hội giải thích vậy.



“Chủ nhiệm, tôi đã cẩn thận hỏi qua học sinh trong lớp, cũng chủ có tiết thể dục học sinh giữ tiền mới không ở lớp, mà lúc ấy cũng chỉ có Vân Diệp một mình ở lại lớp học!”

“Trong thời gian đó em có ra ngoài, có người nói Văn Tâm lão sư tìm em.”

“Ai nói, cậu có thể gọi người đó tới đối chất không?”

Thần sắc Miêu Yên mang theo chút đắc ý.

Cô ta cố ý tìm một học sinh khoá dưới, Vân Diệp không có khả năng tìm được người kia.

Ngay cả khi tìm được thì sao?

Người kia khẳng định sẽ không đứng về phía Vân Diệp a, rốt cuộc cô ta mới là giáo viên.

“Chủ nhiệm, trộm tiền không phải việc nhỏ, điều kiện gia đình Vân Diệp không tốt, nhưng là nếu tôi không nhớ lầm, cậu ấy mới vừa mua một chiếc điện thoại mới, mà số tiền này từ đâu tới, hẳn là không sạch sẽ đi……”

“Báo nguy thì thôi đi, tốt xấu cũng là học sinh của tôi, bất quá loại học sinh này khẳng định không thể để lại.”

Miêu Yên nói khí phách hăng hái.

Từ hơn một tháng trước, cô ta vẫn luôn bị Vân Diệp ngáng chân, miễn bàn nghẹn khuất cỡ nào, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn lại.

Vì sao không báo nguy ư?

Miêu Yên cũng sợ đem chuyện làm lớn, rốt cuộc tang vật cũng chưa nhét vào cặp Vân Diệp, bằng không Miêu Yên sao có thể bỏ lỡ?

Cũng coi như tiểu tử này may mắn, bất quá thôi học cũng không tránh được.

Nếu Vân Diệp bởi vì trộm tiền mà bị thôi học, cũng không trường học nào dám thu, ngay cả thu thì thi đại học cũng chủ còn có một tháng, tâm lý sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Nói cách khác, đời này đều bị huỷ hoại.

Miêu Yên là một giáo viên, không những không cảm thấy nội tâm áy náy, ngược lại vô cùng chờ mong viễn cảnh kia.

Chỉ là hôm nay nhãi ranh này trầm mặc hơn so với thường ngày.

Trong đầu Miêu Yên hiện một suy nghĩ kỳ quái như vậy, nhưng thắng lợi trước mặt cô ta cũng không quan tâm nữa.

“Chủ nhiệm, tiền của em kiếm được không thẹn với lương tâm, em cũng lặp lại lần nữa em không có trộm tiền, em cũng tin tưởng trường học sẽ không qua loa như vậy, sẽ cho em một cái công đạo.”

Sau khi Miêu Yên ba lạp lạp nói một đống lớn, Vân Diệp cũng nói rõ.

“Chủ nhiệm a……”

“Được rồi, đều đừng nói nữa.”

Chủ nhiệm giáo dục đối với Miêu Yên vẫy vẫy tay, không cho cô ta tiếp tục.

“Vân đồng học, chúng tôi khẳng định sẽ điều tra, sẽ không đổ lỗi cho người vô tội, cũng sẽ không bỏ qua cho người làm ra chuyện này.”

Vân Diệp cười.

“Hy vọng thật là như vậy.”



……

Miêu Yên biết hiện tại phải kết thúc.

Tuy rằng có chút không cam lòng nhưng Miêu Yên nghĩ chuyện Vân Diệp bị thôi học sẽ kaf chuyện sớm muộn thôi.

Vì thế Miêu Yên vừa ra khỏi văn phòng chủ nhiệm giáo dục, liền nhịn không được mở miệng.

“Cậu dọn dẹp cặp sách trước đi, nói mẹ cậu kiếm cho cậu công việc ở nhà xưởng bên kia, đúng rồi, mẹ cậu không phải làm phục vụ sao, rửa bát cũng được nha…… Đừng cảm thấy tôi nói khó nghe, đây là hiện thực……”

“Lão sư.”

Vân Diệp vô b·iểu t·ình gọi cô ta một tiếng, “Cô có nghe qua một câu ——Those whom God wish esto destroy, he first makes mad.”

Trong khoảng thời gian này Vân Diệp khổ học tiếng Anh, các nữ sinh học bổ túc không tồi, phát âm tiêu chuẩn, ngữ điệu lưu loát.

Miêu Yên không dạy tiếng Anh, trước kia có học cũng đã quên hết, bởi vậy không có phản ứng lại.

Đương nhiên, Vân Diệp cũng không định giải thích.

Cô gật gật đầu với Miêu Yên, “Không quan trong, rất nhanh cô sẽ biết.”

Những lời này xuất phát từ một học giả trong lịch sử Hy Lạp.

Trước đó cô cố ý không phản bác Miêu Yên..…Chính là vì khiến cô ta cảm thấy mình đã thắng.

Tư vị từ chỗ cao rơi xuống, mới khiến người khó quên phải không.

Nhưng Miêu Yên thật sự quá điên cuồng, chính là loại cho cô ta ba phần sắc mặc cô ta đã mở phường nhuộm, cũng khiên Vân Diệp không nghĩ để cô ta thoải mái nữa.

Phiền.

Sớm kết thúc một chút, khiến Miêu Yên cảm thụ loại cảm giác khó quên này một chút đi.

……

Tuy rằng Vân Diệp nói một câu cô ta nghe không hiểu, nhưng tâm tình Miêu Yên vẫn khá tốt.

Trở lại văn phòng sau khi nhìn thấy một tin nhắn, tâm tình lại càng tốt.

Cô ta nói với đồng nghiệp muốn đi xem lớp thế nào, xoay người lại xách một túi rác đi về phía khu dạy học.

Xa xa, Miêu Yên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô ta chạy chậm nhào tới, ôm eo người nọ.

“Sao hôm nay anh to gan vậy, trong trường cũng dám tìm em, không sợ bị cọp mẹ nhà anh phát hiện a.”

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

06/01/2024(1h42)—Do_oi96

>.....
Do_oi: Ghét bà Miêu Yên đó ghê (︶^︶)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.