Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Vân Diệp vẫn không đồng ý lời mời của hiệu trưởng Thông Tế Trung Học.

Bất quá hiệu trưởng Thông Tế Trung Học cũng không bực, rốt cuộc học sinh cũng băn khoăn nhiều, cũng không xảy ra chuyện gì nên lời nói của ông bọn họ cũng không xem là thật.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó thì khả năng Vân Diệp qua bên này mới có thể trở thành sự thật.

Mặc kệ về sau có cơ hội hay không, lời của ông đã nói ra, thì cánh cửa của Thông Tế sẽ luôn chào đón cậu thiếu niên này.

Vạn hiệu trưởng chi trả toàn bộ chi phí ở bệnh viện cho Vân Diệp.

Chuyện này Vân Diệp cũng không cự tuyệt, những người khác cũng cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, rốt cuộc nguyên nhân của chuyện này cũng từ con trai của Vạn hiệu trưởng mà ra.

Nếu không có Vân Diệp, hậu quả càng nghiêm trọng, Vạn hiệu trưởng cũng sẽ không chỉ trả viện phí đơn giản như vậy.

Vạn hiệu trưởng tài đại khí thô, đương nhiên không phải chỉ muốn trả viện phí không thôi, nhưng Vân Diệp lại không chịu nhận, Vạn hiệu trưởng hết cách cũng chỉ có thể đưa một tấm danh thiếp cho Vân Diệp.

“Vân đồng học có thể suy nghĩ một chút về việc chuyển trướng tôi nói lúc nãy, nếu có chuyện gì cứ gọi trực tiếp cho tôi là được.”

Chủ nhiệm giáo dục: “……”

Còn chưa đủ?

Hắn có chút muốn chửi ầm lên, nhưng tên họ Vạn trước mặt này cũng không dễ chọc, nên vẫn không dám hé răng.

Mà đương sự Vân Diệp chỉ cười, màu trắng bệnh nhân phục thừa dịp kia trương lược mất máu sắc mặt càng thêm tái nhợt, giống như là một đóa không rành thế sự tiểu bạch hoa.

……

“Ba, ba đi trước đi, con có lời muốn nói với Vân Diệp.”

Vạn Huân vẫn luôn trầm mặc sau khi vào bênhn viện tới giờ sau khi Vạn hiệu trưởng bước ra khỏi phòng lại đột nhiên đứng lại.

“Ân.”

Vạn hiệu trưởng nhìn thoáng qua con trai, tôn trọng lựa chọn của cậu, bản thân lại mang nhóm học sinh ra ngoài, còn không quên tri kỷ đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh to như vậy nhất thời chỉ còn lại ba người, Vân Diệp, Vạn Huân và chủ nhiệm giáo dục.

……



Chủ nhiệm giáo dục một chút cũng không phát hiện sự hiện diện của mình hiện tại có chút dư thừa, còn ngồi ở một bên thủ vững trận địa.

Vạn Huân tuy rằng muốn cùng Vân Diệp nói chuyện riêng, nhưng chủ nhiệm giáo dục trường người ta không chịu đi, hắn cũng không tiện mở miệng đuổi người?? Vì thế dưới ánh mắt dò xét của Vân Diệp cắn chặt răng, ồm ồm nói, “…… Thực xin lỗi.”

Trời biết Vạn Huân đấu tranh tư tưởng bao lâu mới nói ra lời này, nam sinh tuổi này luôn có một loại cảm giác nói xin lỗi là kém người khác một bậc, sau này trưởng thành ngẫm lại mới cảm thấy buồn cười.

Nhưng hiện tại xác thật là so với trời sập còn lớn hơn, Vạn Huân tận lực.

Cố tình Vạn Huân cảm thấy như mình đã dùng hết sức lực, thiếu niên trên giường lại như không nghe rõ.

“Ân?”

Vạn Huân: “……”

Đây nhất định là cố ý!

Nhưng Vạn Huân muốn từ trên mặt Vân Diệp nhìn ra sự cố ý, thì ngoại trừ mê mang cái gì cũng nhìn không ra, biểu hiện của Vân Diệp hết sức bình thường, giống như chỉ là không nghe rõ mà thôi.

Thanh âm của hắn vừa rồi hình như không lớn thật……

Vạn Huân đuối lý, tay Vân Diệp băng bó nằm trên giường nguyên nhân chủ yếu là do hắn, vì thế hắn đỏ mặt tăng thêm âm lượng.

“Thực xin lỗi, chuyện này hôm nay là tôi sai, cảm ơn cậu không so đo hiềm khích mà giúp tôi.”

“Tôi không phải giúp cậu, mà là giúp người khác……”

Vân Diệp thấy Vạn Huân trong nháy mắt có chút xấu hổ, dừng một chút, bổ sung nói, “Bất quá lời xin lỗi tôi nhận, còn nữa tôi chưa từng nói những lời kia.”

Vừa rồi Vân Diệp cố ý trêu cợt Vạn Huân, thực tế cô đã nghe được.

Con nít con nôi cũng nên chịu chút khổ, bị người châm ngòi một chút liền bị lừa, nếu còn không sửa sớm muộn gì phải ngã nhào.

Đến nỗi chủ động làm sáng tỏ……

Vân Diệp cô chưa bao giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn bắt cô đổ vỏ, không có cửa đâu.

Vạn Huân qua vài giây mới phản ứng lại nửa câu sau Vân Diệp nói có ý tứ gì, sau đó mặt nghẹn đến đỏ bừng.



Đương nhiên không phải thẹn thùng, mà là ngượng ngùng.

Lại nói tiếp lúc ấy hắn tìm tới cửa còn không phải là vì chuyện trên diễn đàn sao?

Nhưng nhìn thấy Vân Diệp chân chính, bản thân Vạn Huân cũng liền biết hơn phân nửa là lời đồn.

Rốt cuộc một người ở tình thế nguy cấp không màng bản thân mà ra tay giúp đỡ, không phải loại người không lựa lời này.

“Tôi nhất định tìm ra người làm chuyện đó, cho hắn trả gí.” vẻ mặt Vạn Huân cứng rắn.

……

“Vân đồng học ngàn vạn đừng bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, không khí bên Thông Tế quá phù hoa, không thích hợp học tập, bất quá thầy biết Vân đồng học nhiệt tình yêu thương Nhị Trung chúng ta……”

Sau khi Vạn Huân rời khỏi, chủ nhiệm giáo dục còn lôi kéo Vân Diệp ba lạp lạp nói một đống lớn.

Vừa rồi hắn đã bị thái độ của Vạn hiệu trưởng cảm nhận được nguy cơ.

Đương nhiên hắn cũng theo bản năng mà nói vài câu, cũng không có xem là thật, rốt cuộc ai cũng biết Thông Tế Trung Học thích nhất là đào góc tường, hiện tại hứng khởi, nói không chừng qua mấy ngày liền quên.

Vân Diệp không tỏ ý kiến.

Nhiệt tình yêu thương Nhị Trung đặt ở trên người cô liền có chút khôi hài, trường học này cô cũng chỉ mới ở có một tháng.

Đặt ở trên người nguyên thân càng thêm buồn cười, theo cô biết nguyên thân ở trường học này gần ba năm một chút cũng không tốt.

Cô không đáp ứng Thông Tế Trung Học thuần túy là bởi vì lười.

Hiện tại còn khá tốt, không có gì khiến cô khó chịu, bất quá……

Vân Diệp nghĩ tới khuôn mặt tràn ngập không cam lòng của Miêu Yên.

Lần sau còn như thế, vậy khó mà nói.

Vân Diệp cuối cùng vẫn thu tấm danh thiếp kia, chừa mấy đường lui vẫn luôn tốt.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

12/07/2023 (23h49)—Do_oi96
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.