Lời vừa nói ra xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.
Sau đó đột nhiên cùng ồ lên.
Cái gì?
Thiếu niên đẹp như minh tinh này cư nhiên là Vân Diệp?
Không phải nói đùa với bọn họ chứ!
……
Ấn tượng của ban 14 đối với Vân Diệp chính là tự bế, âm trầm, thành tích học tập cũng không tốt, cả ngày đều ở trong góc cúi đầu, cũng không biết là đang làm gì.
Tính cách như vậy thì quan hệ với mọi người chắc chắn là không tốt vì vậy trong tối, ngoài sáng đã bị bắt nạt không ít lần.
Cũng bởi vì như vậy cô hoa khôi kia mới có thể không chút kiêng kị nào mà nói lời cay nghiệt.
Vân Diệp thật ra cũng không có tiến hành cải tạo thân thể này quá nhiều, chính là ghét bỏ tóc mái quá dài, dùng kéo cắt lung tung một chút.
Thứ nhất tóc dài quá che mất đôi mắt; thứ hai…… Thịnh thế mỹ nhan này vì sao phải giấu đi?
Vân Diệp vốn đã quen cao điệu, vẫn thực thích ánh mắt tán thưởng nàng của người khác.
Vì thế khi lộ ra gương mặt vốn dĩ xuất sắc kia, cộng thêm khí chất thay đổi, chắc chắn là sát thương tuyệt đối cho người nhìn.
……
Mọi người đều sợ ngây người, người đã từng ngầm cười nhạo Vân Diệp bây giờ xấu hổ vô cùng.
Hiện tại xấu hổ nhất đương nhiên phải kể tới hoa khôi của lớp rồi.
Dưới ánh mắt thản nhiên của Vân Diệp, mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vội vội vàng vàng nói thực xin lỗi liền bụm mặt khóc chạy đi.
Nói xấu người ta ngay trước mặt, thật là quá mất mặt.
Mà tươi cười trên mặt đương sự lại bất biến, không để ý đến những ánh mắt bát quái đó tiếp tục cúi đầu.
Một hồi khôi hài vừa đối với cậu ta phảng phất không có sinh ra một chút ảnh hưởng.
Mộc Tha thành công hóa thành tiểu mê muội gác cằm lên chỗ tựa lưng ghế mắt lấp lánh.
Má ơi, tiểu ca ca thật sự là quá soái!
Màn vả mặt này điểm tuyệt đối a.
Hoa khôi kia ngày thường trong ban ỷ vào không ít nam sinh theo đuổi hoành hành ngang ngược, Mộc Tha đối với tác phong của cô ta thực không thích.
Nhưng nề hà vẫn luôn không có cơ hội, cô lại không thể cứng đối cứng với đám tuỳ tùng của cô ta.
Không nghĩ tới tiểu ca ca cô tâm tâm niệm niệm lại giúp cô hoàn thành tâm nguyện này.
Loại dối trá như cô ta chính là không nên cho một chút mặt mũi!
Tiểu ca ca uy vũ khí phách.
……
Vân Diệp không biết chính mình vừa thu hoạch một fan nữ, nàng vẫn luôn tranh thủ thời gian.
Cao tam không phải là thời gian học tập, mà là khảo nghiệm tổng thể tri thức một học sinh nắm giữ từ lớp 10 đến lớp 12.
Nghĩa là lượng kiến thức mà Vân Diệp cần ôn tập là cực lớn.
Cho dù tốc độ Vân Diệp có nhanh, cũng không có nhiều thời gian để nàng cẩn thận đọc từng chữ, chỉ đọc đại khái, nhưng cho dù như vậy đến khi giám thị tiến vào nàng vẫn chưa xem xong.
……
“Tất cả thu hồi tư liệu ôn tập, không cần có ý tưởng khác, thành thật mà làm bài, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Giám thị là một nam một nữ, đều là của ban khác, nam lão sư ở trên bục giảng trung khí mười phần, thoạt nhìn rất nghiêm khắc.
Vân Diệp thu hồi sách giáo khoa, nhéo nhéo huyệt Thái Dương, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
Thật là khiến người buồn rầu a.
Cứ nghĩ rằng mặc kệ nàng làm cái gì đều là làm được tốt nhất.
Nếu thi rớt, không phải rất mất mặt sao?
Điều an ủi duy nhất chính là những người quen kiếp trước sẽ không biết.
Cũng may sau khi bài thi phát xuống Vân Diệp nhìn một lần, trong lòng liền có đáp án.
Môn thứ nhất là ngữ văn, đối với Vân Diệp cũng không tính là khúc xương khó gặm.
Vì thế cầm lấy bút xoát xoát liền viết lên.
……
Vân Diệp kỳ thật không có làm hành động quá mức gì, nhưng vẫn bị chú ý tới.
Thứ nhất đương nhiên là bởi vì diện mạo xuất sắc kia, không muốn chú ý cũng không được; thứ hai là nàng viết quá nghiêm túc.
Nghiêm túc là một chuyện tốt, nhưng đặt ở phòng thi này thì có chút kì lạ.
Nhị Trung đối với thành tích vẫn rất chú trọng, mỗi lần thi cử cũng là dựa theo thành tích tới phân phòng thi.
Cao tam tổng cộng mười bốn ban, mười bốn phòng thi, dựa theo thành tích thứ tự lần lượt từ ban 1 đến ban 14, ban 1 thành tích tốt nhất, ban 14 thành tích kém cỏi nhất.
Nguyên thân thành tích thật ra là ở tầm trung, thành tích như vậy cũng sẽ không ở ban 14, nhưng lần trước bởi vì bị người khác chơi xấu hại nguyên thân đến phòng thi muộn.
Khi Vân Diệp tới đây thì vẫn chưa đổi phòng thi.
Cho nên phòng thi này có thể nói là nơi học sinh dở tụ tập, ở đây hoặc là ngoái tai, cào má, nhìn bài thi phát sầu, hoặc là dứt khoát ghé vào trên bàn ngủ, đối lập hoàn toàn với Vân Diệp nghiêm túc làm bài.
Nữ giám thị nhìn Vân Diệp múa bút thành văn nhíu mày, cũng không có cảm thấy nàng thật sự nghiêm túc giải đề.
Tốc độ kia, phỏng chừng đề mục đều không có xem, đại khái là đang vẽ bậy.
Lớn lên đẹp lại có ích lợi gì, sau này còn không phải đi dọn gạch?
Nữ giám thị nói thầm trong lòng, đôi mắt vẫn không tự chủ được nhìn Vân Diệp nhiều vài lần, gương mặt ửng đỏ.
Không nói cái khác, xác thật lớn lên rất đẹp.
……
Như là nghiệm chứng ý nghĩ của nữ giám thị, cách thời gian hết giờ làm bài nửa tiếng Vân Diệp buông bút xuống, nhấc tay lên tiếng xin nộp bài trước.
Cũng may phòng số 14 học tra nhiều, lão sư đối với việc này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, đã có không ít bài thi nộp sớm, bởi vậy Vân Diệp nộp bài trước cũng không phải việc gì đặc biệt.
Vân Diệp dưới ánh mắt tiếc hận không thể hiểu được của nữ giám thị, bước chân dài đi ra phòng học.
Làm được đều đã làm, còn không biết làm thì ngồi đến khi hết giờ cũng sẽ không biết làm, còn không bằng nộp bài sớm một chút, tranh thủ khoảng thời gian này ôn tập môn tiếp theo.
……
“Tuyết Lị, cậu có nhìn thấy tiểu ca ca trên Tieba sao, thật sự đặc biệt soái a!”
Mỗi trường cao trung đều không thiếu những nữ sinh lưu manh, cho dù trong lúc thi cũng quang minh chính đại bỏ thi, không chút để ý nào.
Hiện tại đi trên hành lang trường học chính là nổi danh chị đại Nhị Trung Giang Tuyết Lị, theo sau là mấy tiểu tuỳ tùng.
Trong đó một tiểu tuỳ tùng vẻ mặt hoa si kể với Giang Tuyết Lị.
“Nga, không có hứng thú.”
Giang Tuyết Lị cắt đứt lời lải nhải của cô gái.
Hôm nay đã có không ít người nói với cô về tiểu ca ca trên Tieba gì đó, bất quá Giang Tuyết Lị đều không để vào mắt.
Đều quá khoa trương đi.
Sao có thể soái như vậy, có thể đẹp hơn minh tinh sao?
Giang Tuyết Lị nói xong câu đó, ánh mắt đảo qua cửa lớp nào đó, sau đó liền dời không ra.
“Người kia…… Là ai?”
Giang Tuyết Lị thanh âm bởi vì hưng phấn mà run rẩy lên.
“Người nào?”
Vừa lúc chuông báo vang lên, nhóm tiểu tuỳ tùng theo ánh mắt Giang Tuyết Lị nhìn tới chỉ là kinh hồng thoáng qua, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt như vậy là đủ.
“Hình như có hơi quen mắt……”
Một giọng nữ sợ hãi vang lên.
Giang Tuyết Lị nhìn về phía thanh âm phát ra, là cô gái nãy giờ vẫn luôn miệng nhắc tiểu ca ca.
Cô ấy sắc mặt đỏ bừng cầm di động, trên đó là hình ảnh thiếu niên kia.
“Là tiểu ca ca trên Tieba mọi người đang bàn tán, tôi nói rất tuấn tú phải không……”
Giang Tuyết Lị không muốn nghe tiếp nữa, một lần nữa nhìn về cánh cửa kia, cuối cùng lộ ra tươi cười nắm chắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]