Ánh mắt Lưu Hổ gắt gao nhìn chằm chằm Trương Bội Phân, ánh mắt triền miên không tha, nếu không phải tuổi hai người chênh lệch quá lớn, sẽ bị hiểu lầm đây là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Mà suy nghĩ hiện tại của Lưu Hổ thật sự đơn thuần——
A di, người đừng đi! Người mang tôi đi cùng đi a!
“Đừng nhìn nữa, đã đi xa rồi.”
Nhưng chung quy vẫn phải trở về hiện thực, giọng nói mang theo ý cười vang lên, Lưu Hổ bắt gặp ánh mắt của Vân Diệp.
Lưu Hổ sờ sờ trán đẫm mồ hôi, nỗ lực làm như chưa có chuyện gì phát sinh.
“Ha ha ha…… Cậu đang nói gì, tôi không hiểu.”
“A.” Vân Diệp đối với đáp án này lại cười lạnh một tiếng.
“Không nói những thứ lung tung rối loạn đó, tôi gọi anh lại là có chính sự cần nói.”
Đây là không truy cứu.
Lưu Hổ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lập tức nịnh nọt lấy lòng cười, “Lão đại, cậu có chuyện gì nói với tôi một tiếng là được, tôi nhất định như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Lưu Hổ có thể leo lên vị trí phó thủ lĩnh không phải vì hắn đánh nhau giỏi, mà là đầu óc linh hoạt, vuốt mông ngựa rất chuẩn.
Khi còn trong hẻm nhỏ Vân Diệp cũng đã phát hiện ra tiềm năng này, không nghĩ tới hắn so với tưởng tượng của bản thân còn muốn nịnh nọt hơn.
Hiện tại đã đổi xưng hô gọi lão đại ngay rồi.
Bất quá Vân Diệp cũng không thích người khác gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-trong-sinh-nam-than-toan-nang/2517059/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.