Nguyên tố quán bởi vì có Vân Diệp, sinh ý càng ngày càng tốt, thậm chí còn hơn cả thời kỳ toàn thịnh.
Lục Minh đếm tiền tới mỏi tay, suốt ngày cười không khép miệng, miệng cũng sắp kéo đến mang tai.
Nhưng Lam điều lại không dễ chịu.
……
Lam điều chính là quán bar cách vách.
Lúc trước dựa vào các loại rượu lôi kéo hơn một nửa khách của Nguyên tố quán, chút nữa đã khiến Lục Minh không trụ nổi.
Lúc lão bản của Lam điều cho rằng Nguyên tố quán sắp đóng cửa, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại xoay chuyển tình thế, không chỉ khắc phục khó khăn, lại còn lôi kéo toàn bộ khách hàng bên này.
Lam điều lão bản nhìn lượng khách lưa thưa mỗi ngày, càng nhìn càng hận.
Cuối cùng đem tất cả oán hận đều đổ lên đầu Vân Diệp.
Hắn biết, Lục Minh là dựa vào tìm được một bartender rất đẹp, nên mới tạo thành cục diện hiện tại.
Vậy thì dễ làm.
Đoạt người, nếu không được liền đánh, khiến hắn không dám làm ở Nguyên tố quán nữa, hết thảy không phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?
Lão bản của Lam điều vốn muốn cùng Vân Diệp nói chuyện, cũng đã tìm Vân Diệp vài lần, vô tình để lộ ra ý muốn đào góc tường, chỉ là mặc kệ hắn nói thẳng, hay là uyển chuyển lựa lời, thì người nọ cứ như nghe không hiểu, chỉ cười.
Lão bản của Lam điều cũng minh bạch, đây là không muốn hợp tác.
Nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy chỉ có thể dùng phương án thứ hai.
Thế nên mới có tình cảnh hiện tại.
……
Chỉ là mấy người lão bản Lam điều thuê giáo huấn Vân Diệp, tuy rằng tự nhận đã đủ cẩn thận, đủ lén lút, nhưng vẫn bị Vân Diệp phát hiện.
Hành quân đánh giặc đôi khi không phải chỉ dựa vào võ nghệ tinh thông, mà còn có một loại trực giác.
Chính là dựa vào loại trực giác này, mà tránh được các loại tình hình nguy hiểm trên chiến trường.
Tuy rằng mấy người đó tránh trong góc thậm chí so với ánh mắt nóng bỏng của các cô gái ở đây còn nóng bỏng hơn, nhưng hàm nghĩa bên trong lại hoàn toàn bất đồng.
Vân Diệp tự nhận là dùng thân phận Tiểu Diệp hẳn là không có đắc tội người nào.
Khả năng duy nhất chính là quán bar cách vách.
Nhớ tới chủ quán kia mấy ngày trước dây dưa không thôi, Vân Diệp có chút đau đầu, nhìn Lục Minh vẻ mặt ngốc bạch ngọt trước mắt, đầu Vân Diệp lại càng đau.
Sợ là hắn còn không biết mình bị đào góc tường.
……
“Tiểu Diệp, có khát không, muốn uống nước không?”
“Tiểu Diệp, có đói bụng không, sau bếp mới làm sushi ăn một chút không?”
“Tiểu Diệp……”
Tốt xấu thoạt nhìn Lục Minh cũng là một thẳng nam, nhưng hiện tại lại trở nên dong dài giống một bà vú già.
Lục Minh cũng rất ủy khuất, trên thực tế hắn không phải thật sự vô tâm như vẻ bề ngoài, bằng không thì lúc trước Nguyên tố quán dưới tay hắn cũng không phát triển rực rỡ như vậy.
Ngay từ đầu khi nhận thấy quán bar cách vách muốn thọc gậy bánh xe, hắn cũng khẩn trương lo âu, rốt cuộc chính hắn cũng rõ ràng, hiện tại có thể chuyển biến tốt đẹp, đều nhờ công lao của Tiểu Diệp.
Ai dám bảo đảm sau khi nhìn tiền lương phong phú hơn, Tiểu Diệp có phản chiến hay không?
Nhưng sau khi trải qua mấy ngày quan sát, Lục Minh cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Tuy rằng thời gian hợp tác cùng Tiểu Diệp không dài, nhưng đây là một tiểu tử phẩm cách tốt, lão bản Lam điều chủ động tìm tới, hắn cũng không có nửa điểm dao động, thái độ bình thản có lễ, phảng phất chỉ là một khách hàng bình thường.
Lục Minh cũng dần dần yên tâm.
Rốt cuộc lo âu gì đó thật dư thừa, với một tiểu gia hỏa tốt như vậy, hắn càng phải chân thành đối đãi, dùng tình yêu ủ ấm trái tim cậu ấy. (Do_oi: Khúc này hơi sai sai =)))
Vì thế trên mặt Lục Minh thậm chí xuất hiện biểu cảm mang tên hiền từ, ở trong mắt Vân Diệp xem ra có chút……
Ghê tởm.
“Tiểu Diệp……”
Vân Diệp liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường một cái, cười đánh gãy lời của Lục Minh, “Lục ca, đến giờ, tôi phải về.”
Mà lời của Vân Diệp cũng nhắc nhở Lục Minh, hắn thu liễm hiền từ, vỗ trán một cái, “Đúng rồi Tiểu Diệp, từ từ, xém chút đã quên…… thương lượng với cậu chuyện này.”
“Chính là mỗi ngày cậu làm thêm một giờ đi, lại thêm cho cậu 5% lợi nhuận, thế nào?”
……
Mấy ngày nay Vân Diệp xác thật như những gì cô nói trước đó, làm nhiều nhất ba giờ, đến giờ liền đi.
Lục Minh cũng cân nhắc một chút, mới làm ra quyết định này.
Một giờ, thêm 5% lợi nhuận, hiện tại sinh ý quán bar rực rỡ như vậy, Vân Diệp thế nào cũng sẽ thấy ổn.
Lục Minh muốn cho cậu ấy nhiều phúc lợi một chút…… Đương nhiên, nếu cậu ấy có thể ở đây lâu một chút, sẽ càng nhiều tiền.
Hầu như khách đến quán đều vì Tiểu Diệp, không ít khách hàng nữ phản ứng việc cậu ấy đi quá sớm.
Lục Minh cảm thấy điều kiện này không tồi, Tiểu Diệp hẳn sẽ không cự tuyệt, nhưng người nào đó lại lắc lắc đầu.
“…… Ít sao?” Lục Minh một bộ thực dễ nói chuyện, “Có thể thương lượng.”
Vân Diệp đi đến bên cạnh Lục Minh, vỗ vỗ vai hắn, “Không ít Lục ca, nhưng tôi thật sự không có thời gian, còn phải về nhà ôn tập.”
Lục Minh hiển nhiên không tin, chỉ là đã nói đến vậy, cũng không bắt ép Vân Diệp nữa.
Chỉ là Lục Minh cảm thấy lấy cớ cũng phải tìm một cái cái tốt một chút, lấy cái cớ này thật có chút cẩu thả.
Nếu lúc trước Lục Minh nhìn diện mạo Vân Diệp còn cảm thấy cậu ấy là một thiếu niên chưa trải sự đời, nhưng cùng Vân Diệp nói chuyện, thấy năng lực xử sự của Vân Diệp, Lục Minh liền cảm thấy chỉ là ông trời ưu ái, lớn lên trẻ trung.
Rốt cuộc tiểu hài tử còn đi học làm sao có EQ cao như vậy.
Vân Diệp nhún vai.
Cô nói thật, xem như lấy cớ cũng được.
……
Mấy người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vân Diệp, thấy cô rời quầy bar lại nhìn thời gian, liền biết bartender này tan tầm.
Liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ không nói, đứng lên.
Làm chuyện xấu khẳng định không thể làm trước mặt nhiều người như vậy, bất quá sau khi rời quán, mấy người cũng không đi xa mà ngồi xổm trước cửa Nguyên tố quán, làm bộ nói chuyện phiếm ngắm phong cảnh, trên thực tế đều đang banh mắt đánh giá mỗi người ra vào quán.
Trong đó có một người thật sự là ngồi đến mệt mỏi, liền đứng lên đi lại chốc lát, vừa lúc đụng phải một thiếu niên đi ra.
“Ngượng ngùng a……”
Bị đụng có chút đau, người đàn ông cuống quít xin lỗi, cũng không phải vì là người văn minh gì, mà là không muốn gây chuyện.
“Không có việc gì, về sau chú ý một chút là được.”
Thanh âm thiếu niên mặc áo thể thao đội mũ lười trai vô cùng ôn hòa, phảng phất gió xuân phất qua, khiến người khác không tự giác thả lỏng.
Đến khi người đi rồi, người đàn ông còn không nhịn được nhìn bóng dáng đó mà phát ngốc.
Thiếu niên này thật đẹp, vừa rồi chỉ là kinh hồng thoáng mà cũng bị kinh diễm đến không thể thoát ra……
So với bartender kia một chút cũng không thua kém, hắn phải nói Lam điều tìm tiểu gia hỏa này a.
Bọn họ còn ở cửa vừa nhỏ giọng oán giận sao người còn chưa ra, vừa tiếp tục ngồi đợi.
Ai cũng không biết người bọn họ gặp thoáng qua, còn hàn huyên một câu là người họ muốn tìm.
……
Vân Diệp bỏ tay vào trong túi, vô cùng nhàn nhã đi trên đường nhỏ không người, kéo kéo khóe miệng.
Nguyên bản còn tưởng là tiểu đệ đưa đến cửa, có nên nhận hay không, nhưng vẫn nên bỏ đi.
Chỉ số thông minh quá thấp, lớn lên còn khó coi, kéo thấp phẩm chất bản thân.
Cũng không biết Lưu Hổ đang bận việc gì.
Hôm nay tâm tình Vân Diệp không tồi, chỉ là đột nhiên nghĩ tới tiểu đệ đã bị mình lãng quên, thì bên kia cũng vừa gọi tới.
“Vân gia, cậu ở nhà sao, chúng tôi ở phụ cận nhà cậu bắt được Ngụy Chấn Trung……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]