Chương trước
Chương sau
Thời điểm khi nhìn thấy Triệu Tiểu Hoa vác hai sọt gà con theo sau cùng Lâm Vãn Nguyệt đi vào trong sân nhà vợ chồng Âu thị, hai vợ chồng già đều tràn ngập hoảng sợ.
"Này...... Đây là......"
Âu lão từ trên ghế gỗ đứng lên, Âu tẩu cũng từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa lau nước trên , vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Vãn Nguyệt.
"Âu lão cha, Lâm tiểu đệ này thật đúng là tri ân báo đáp. Đã mua của ta không ít gà con, ta trước tiên đem gà con lại đây cho nhị lão, chờ một chút Tiểu Sơn nhà chúng ta liền tới đây làm ổ gà cho nhị lão sau. Không mất bao lâu sau, mỗi ngày nhị lão liền đều có trứng gà ăn, nếu ăn không hết, có thể bán lại cho ta. Đều là láng giềng với nhau nhiều năm như vậy, liền tính ngươi mười hai quả trứng gà một đồng!"
"Lão cha, lão nương...... Nhị lão còn nhớ rõ ta sao?"
"Nhớ rõ nhớ rõ! Ngươi không phải là tên hậu sinh trước đó vài ngày tá túc ở nhà của chúng ta sao!"
"Đúng vậy, ta là Lâm Phi!"
"Âu lão cha!"
Lâm Vãn Nguyệt cùng Âu lão đang nói chuyện, Trương Nhị khiêng một túi gạo đẩy cửa viện nhà Âu gia ra, khuôn mặt tươi cười đi đến.
"Ai! Trương Nhị, ngươi đây là......"
"Ai da, Âu lão cha, ta là đến đưa gạo cho ngài, trước đưa tới cho lão cha lão nương một đấu, t vừa mới chuyển qua! Nhị lão ngài ăn hết rồi lại cùng ta nói một tiếng, ta lại chuyển thêm gạo mới đến cho nhị lão ngài! Lâm tiểu huynh đệ này mua ở chỗ ta hai thạch gạo đã đưa tiền cả rồi, đủ cho hai vợ chồng ngài ăn trong một năm!"
Âu lão ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Hoa đem hai sọt gà con tìm một chỗ thích hợp thả xuống, cười vang xoay người đi ra ngoài.
Sau đó nhìn Trương Nhị khiêng một đấu gạo trắng, đi thẳng vào phòng bếp đem gạo "Xôn xao" đổ vào lu gạo rỗng tuếch.
Thẳng đến khi Trương Nhị cũng rời khỏi sân, Âu lão mới hồi phục tinh thần lại, chòm râu hoa râm run lên run lên, bắt lấy cánh tay Lâm Vãn Nguyệt, kích động nói: "Ngươi tên hậu sinh này, ngươi đây tội tình gì phải làm thế, hai vợ chồng già bọn ta bất quá chỉ thu lưu các ngươi một đêm, sao có thể đáng giá nhận ân huệ lớn đến như vậy a!"
Lâm Vãn Nguyệt cộc lốc cười, không có trả lời.
Âu tẩu cũng đi tới, dùng bàn tay thô ráp khô nứt lau nước mắt, kích động nói: "Nội tâm tên hậu sinh ngươi cũng thật tốt. Hôm nay đừng đi, lưu lại cùng nhau ăn cơm, trong nhà cũng không có gì thứ tốt, ngươi chớ có ghét bỏ."
"Đúng đúng đúng, hôm nay chớ đi, sắc trời cũng không còn sớm, liền ở lại đây một đêm đi!"
Lâm Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, gật gật đầu: "Vậy phiền toái nhị lão."
"Hậu sinh này, nên là hai vợ chồng già chúng ta cảm kích ngươi mới đúng!"
Không bột đố gột nên hồ, hiện tại đã có gạo, không làm một chút đồ ăn ngon cũng không được. Lâm Phi giải quyết cho bọn họ một năm đồ ăn, nhà bọn họ tuy rằng nghèo cũng không thể bủn xỉn. Nghĩ thông suốt việc này Âu tẩu cũng không có cùng Âu lão thương lượng, liền đến nhà Triệu Tiểu Hoa mượn trứng gà.
Vốn dĩ Âu tẩu chỉ muốn mượn hai quả, dùng để xào cho Lâm Phi ăn là được, kết quả Triệu Tiểu Hoa cười ha hả nói: "Lão tẩu tử, hai quả trứng gà làm sao mà đủ!"
Sau đó kêu nhi tử Triệu Tiểu Sơn nhà hắn, đưa cho Âu tẩu một cái giỏ tre cùng mười quả trứng già xách trở về, còn cắt một miếng thịt khô!
Âu tẩu lần lượt chối từ, trứng gà này nàng dám mượn. Ít nhất nhà nàng hiện tại cũng có gà con, chờ đến gà con trưởng thành còn có thể trả lại, nhưng miếng thịt khô này nàng là trăm triệu lần không dám lấy, lấy rồi thì làm gì mà có thịt để trả lại đây?
Cuối cùng Triệu Tiểu Hoa chỉ nói trứng gà chờ gà con trưởng thành, đẻ được trứng liền thu trả lại, còn thịt liền không cần, coi như là hắn đáp tạ Lâm Phi.
Âu tẩu lúc này mới chịu nhận.
Triệu Tiểu Hoa cũng không phải là người ngu ngốc. Nhà bọn họ là hộ nuôi gà lớn nhất ở đây, mỗi tháng ngày rằm mồng một hắn đều mang theo nhi tử đi vào Liên thành họp chợ, giao trứng gà cho khách điếm trong Liên thành, cửa hàng còn có một ít tán hộ. Ở trong thôn này, ngoại trừ Trương Nhị, liền chỉ có Triệu Tiểu Hoa hắn là người có kiến thức rộng rãi.
Triệu Tiểu Hoa rất tinh mắt, hắn nhìn tên Lâm Phi này tuy rằng ăn mặc vải thô áo tang, nhưng cưỡi dưới thân là một thất đại tráng mã. Con ngựa kia nhất định không phải phàm vật, không có mấy ngàn đồng, thậm chí nói không có mấy kim tệ, tuyệt đối mua không được con ngựa nào có phẩm tướng tốt như vậy. Lại xem trên người con ngựa kia còn treo một túi to, sau khi Lâm Phi mở bọc hành lý, tiền bên trong túi càng nhiều dọa người, thời điểm đếm tiền chi ra một chút đều không do dự, không trả giá còn đưa nhiều hơn một chút!
Tác phong hành sự như này, nếu không phải là công tử của gia đình giàu có không biết thời giá, nói không chừng cũng có thể là công tử của một thế gia đại tộc nào đó, mang theo tiểu tình nhân bỏ trốn a!
Âu gia này tuy rằng coi như đã tuyệt hậu, nhưng nghe nói Âu lão trước kia cũng từng đánh giặc, cũng không biết cùng Lâm Phi này quan hệ như thế nào. Có thể leo lên cây đại thụ luôn là tốt, hắn cùng Trương Nhị đều có thể tự tay mua bán, còn tự mình đưa đi, như thế nào Triệu Tiểu Hoa hắn còn luyến tiếc một miếng thịt khô?
Triệu Tiểu Hoa hừ nhẹ một tiếng, dặn dò nhi tử Tiểu Sơn của mình chuẩn bị đồ đầy đủ, rồi đi qua viện nhà Âu thị làm ổ gà đi!
Một canh giờ sau, cơm xong. Âu gia phá lệ nấu một ít cơm trắng, còn luộc bốn củ khoai tây, dùng thịt khô xào với một mâm rau dại, làm một bàn trứng gà, một ít chiên cùng hành lá xanh xanh, còn một ít nấu canh với tương đậu. Âu tẩu đem một bàn trực tiếp bày ở trong viện, túm ba cái ghế gỗ, ba người vây quanh bàn vừa mới ngồi xuống, lại tới một vị "Khách không mời mà đến".
"Đại ca! Đại ca! Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
Tiểu khải thở hổn hển, trong tay xách theo cây côn bổng, phía sau cõng bọc hành lý, áo vải thô trên người bị mồ hôi tẩm ướt nửa trên, đẩy hàng rào tre Âu gia, đi vào sân.
Lâm Vãn Nguyệt ngồi ở trên ghế gỗ giương mắt nhìn nhìn tên sơn tặc kia, nhướng mày hỏi: "Ngươi như thế nào tìm được nơi này?"
Nghe vậy, tiểu khải cười đắc ý: "Đại ca, ngươi có phải hay không khảo nghiệm ta, ta không phải đã nói rồi, ta lúc trước có một đoạn thời gian làm mã...... sư, ta một đường theo vó ngựa lưu lại mà chạy theo tới đây."
Nghe xong sơn tặc nói, Lâm Vãn Nguyệt nhìn nhìn hắn, thật ra có chút ngoài ý muốn.
"Lâm tiểu tử, đây là ai a?"
"A......"
Không đợi Lâm Vãn Nguyệt trả lời, Tiểu Khải lập tức nhanh nhảu tiến lên bái Âu lão một cái, trả lời: "Lão cha, ta tên Biện Khải, ngài kêu ta một tiếng Tiểu Khải Tử liền tốt. Lúc trước ta cùng Lâm Phi đại ca có điểm hiểu lầm, nhưng vẫn muốn đi theo đại ca, thỉnh lão nhân ngài nói tốt vài câu giúp ta."
"Âu lão nương, có thể phiền toái ngài thêm một đôi chén đũa nữa được không?" Lâm Vãn Nguyệt quay đầu nói.
"Ai, ta đây liền đi lấy!"
"Trước ngồi xuống ăn cơm đi, ăn cơm xong lại nói."
Lâm Vãn Nguyệt không nghĩ tới tên Tiểu Khải này cư nhiên còn có bổn sự này, chạy một quãng đường xa như vậy để tìm tới chính mình. Mặc kệ nói như thế nào Tiểu Khải đều là sơn tặc xuất thân, hiện giờ để hắn sờ đến Âu gia, chính mình nếu không mang theo hắn đi cùng, vạn nhất Biện Khải này tính xấu không thay đổi, chẳng phải đã hại nhị lão?
"Lâm tiểu tử a, nương tử của ngươi, như thế nào không có tới?"
Nghe được Âu tẩu hỏi, Lâm Vãn Nguyệt hoảng hốt một chút, nhớ tới mấy ngày trước các nàng còn ở bên nhau từ ngàn dặm chạy nạn, ngồi trên chiếc xe lừa cũ nát ra vẻ làm một đôi phu thê.
Hiện giờ nàng đã trở lại trong cung, mà chính mình cũng phải trở lại quân doanh, ai nấy đều trở về cuộc sống riêng của mỗi người.
"Đại ca, ngày đó...... Kỳ thật ta cũng nhìn thấy qua đại tẩu. Ngay thời điểm Tiểu Mao xốc màn xe lên, ta từ rất xa có liếc mắt một cái, đại tẩu là thật xinh đẹp a! Ta lớn như vậy chưa từng gặp qua người nào đẹp đến như vậy. Đại ca ngươi thật là có nhiều phúc khí!"
Tiểu Khải một bên nói, một bên lấy một miếng trứng, chấm một ít tương, bỏ vào trong miệng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" nhai, lại ăn thêm một ngụm cơm tẻ.
"Nàng.... Ở nhà, ta lần này ra ngoài đi buôn bán nhỏ, không mang nàng theo."
Âu tẩu gật gật đầu: "Nga...... Kia chính là một cô nương tốt!"
Lâm Vãn Nguyệt cong cong khóe miệng, cúi đầu, nhìn cái bàn trước mặt không có trả lời, lại chậm rãi buông xuống khoai tây đã lột một nửa, đem bàn tay sờ sờ lòng ngực, chạm đến khối ngọc bội kia đang yên lặng nằm trong lòng ngực mình, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Rõ ràng cách nhau chưa xa, lại đã thành tương tư......
Lâm Vãn Nguyệt cười trầm mặc, Biện Khải cười trêu chọc, Âu lão vẻ mặt thỏa mãn, Âu tẩu nhìn từ ái.
Một bữa cơm, cứ như vậy vui sướng kết thúc. Ăn cơm xong, Âu tẩu thu thập chén đũa, Lâm Vãn Nguyệt ngồi dưới tàng cây ở trong viện cùng Âu lão làm việc nhà.
Lâm Vãn Nguyệt bảo Biện Khải đi gánh nước, Biện Khải đem tay nải cởi xuống đi vào tây phòng ném xuống, rồi vui sướng chạy đi làm.
"Lâm tiểu tử, ta nhìn Tiểu Khải Tử làm việc rất tốt, người cũng nhanh nhẹn, một đường đuổi theo ngươi đến đây cũng coi như là thành tâm. Nếu như được, không bằng liền đem hắn mang theo trên người đi, cũng coi như là có người phụ giúp."
"Ai, ngài yên tâm." Lâm Vãn Nguyệt gật đầu ứng.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Lâm Vãn Nguyệt mang theo Biện Khải từ biệt vợ chồng Âu gia.
Lâm Vãn Nguyệt kêu Biện Khải trước ở trong thôn chờ mình, nàng đến Liên thành mua con ngựa cho Biện Khải. Không nghĩ tới Biện Khải vừa nghe lời này chết sống không chịu, sợ bị bỏ lại, nhất quyết đòi phải đi theo.
Lâm Vãn Nguyệt lạnh lùng liếc Biện Khải liếc mắt một cái: "Ta giữ lời hứa, nói mang ngươi đi liền nhất định sẽ mang ngươi đi. Nếu người muốn đi theo, liền đi theo."
Nói xong Lâm Vãn Nguyệt đáng ngựa rời đi, tới Liên thành chọn một con ngựa, sau đó kéo ngựa chạy trở về. Thời điểm quay lại, nhìn thấy Biện Khải xách theo cây bổng, cõng tay nải đang ở cửa thôn chờ mình, Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu: Nàng không thích người không tin chính mình.
"Đại ca ngươi đã về rồi!" Biện Khải nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt lập tức đi lên đón.
"Lên ngựa!"
Lâm Vãn Nguyệt đem dây cương ném cho Biện Khải, Biện Khải mang theo thần sắc hưng phấn đi quanh con ngựa một vòng, sau đó vỗ vỗ cổ ngựa, nghiêng người lên ngựa.
Hai người đánh ngựa phi mấy chục dặm, Lâm Vãn Nguyệt mới thít chặt dây cương, đối Biện Khải nói: "Ngươi muốn đi theo ta, có thể. Nhưng có chút lời cần thiết ta muốn trước tiên cùng ngươi nói rõ ràng, đến lúc đó ngươi muốn còn muốn đi theo ta, ta liền mang theo ngươi."
" Đại ca ngươi xem đi, ta liền nói thân phận của ngươi không bình thường! Ngươi nói đi, ta khẳng định đi theo ngươi!"
"Ta tên Lâm Phi Tinh, là doanh trưởng Phi Vũ Doanh dưới trướng Trấn Tây Đại nguyên soái Lý Mộc tướng quân. Ta là quân hộ, lần này phải về quân doanh. Ta nghĩ là ngươi cũng biết quân doang của Lý Mộc tướng quân. Chúng ta hàng năm cùng người Hung Nô đối kháng, số lượng thương vong cao nhất tr toàn bộ Ly Quốc."
"Ực" một tiếng, Biện Khải nhìn Lâm Vãn Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn chằm chằm Biện Khải tiếp tục nói: "Ngươi có thể bỏ ác theo thiện, chuyện này rất tốt. Nếu ngươi không muốn đi theo ta, ta tuyệt không miễn cưỡng ngươi. Con ngựa này ta có thể tặng cho ngươi, ta còn có thể cho ngươi một ít lộ phí. Nhưng nếu bị ta phát hiện ngươi trở về dây dưa Âu gia nhị lão, ta quyết  tha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.