Chương trước
Chương sau
Theo Lý Nhàn yêu cầu, Lâm Vãn Nguyệt ở lại kinh thành tổng cộng 10 ngày.
Ở mười ngày này, Lâm Vãn Nguyệt cũng hoàn toàn kiến thức được kinh thành phồn hoa như thế nào, bất quá chỉ rất kỳ quái là: Lâm Vãn Nguyệt cũng không có bởi vì vậy mà đối với kinh thành có bất kì lưu luyến gì. Tới buổi tối ngày thứ chín, Lâm Vãn Nguyệt liền thu thập hành trang chuẩn bị trở lại quân doanh.
Lý Chiêu ban cho Lâm Vãn Nguyệt một con tuấn mã, tên là: Long Nhiễm.
Cũng phái người truyền lời, nói: Hy vọng Lâm Phi Tinh có thể sớm ngày thực hiện lời thề ngày đó ở cung yến, lập quân công được phong hầu, trấn thủ biên cương.
Lâm Vãn Nguyệt từ trong tay truyền triệu sử tiếp nhận dây cương của Long Nhiễm, hướng về phía đông doanh doanh nhất bái.
Sáng sớm ngày thứ mười, là lúc rời đi.
Lâm Vãn Nguyệt đeo hành trang, mang lên bội đao, sải bước nhảy lên Long Nhiễm, thúc giục, dưới những tia nắng ban mai rời khỏi Thiên Đô Thành.
Ra khỏi thành được mấy dặm, từ xa xa Lâm Vãn Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe ngựa bốn chỗ ngừng ở bên cạnh quan đạo.
Tâm Lâm Vãn Nguyệt không tự chủ được run một chút, nàng lôi kéo dây cương trong tay, tốc độ Long Nhiễm liền chậm lại.
Tiểu Từ đứng ở phía dưới xe ngựa, lập tức liền thấy được Lâm Phi Tinh đang cưỡi một con tráng mã phi đến, vì thế hưng phấn nói vọng vào bên trong xe: "Công chúa, công chúa, Lâm thiên hộ tới."
Nghe được thanh âm Tiểu Từ, Lâm Vãn Nguyệt trong lòng vui vẻ: Không nghĩ tới Lý Nhàn cư nhiên tới đưa tiễn chính mình.
Lâm Vãn Nguyệt dừng lại trước xe ngựa của Lý Nhàn, nghiêng người từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Hôm nay nàng đã thay vải thô áo tang, đôi mắt Tiểu Từ ngang ngược liếc mắt nhìn Lâm Vãn Nguyệt một chút, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: Rõ ràng chính là dáng vẻ bình thản không có gì lạ mà....
"Công chúa, ngài chậm một chút."
Tiểu Từ đem Lý Nhàn thật cẩn thận đỡ xuống xe ngựa, sau đó liền hướng tới xa phu quăng một cái ánh mắt, hai người đi về phía bên .
Trời vào thu bắt đầu trở lạnh, Lý Nhàn hôm nay khoác một cái áo choàng màu đỏ tươi ở bên ngoài, làm dung nhan luôn trắng nõn, mềm mại kia nổi bật lên, càng thêm phần kiều diễm ướŧ áŧ.
"Công chúa, ngài như thế nào tới."
"Ta tới đưa tiễn ngươi."
Nghe được Lý Nhàn tự xưng, Lâm Vãn Nguyệt trong lòng rung động, nhìn chằm chằm vào Lý Nhàn.
Lý Nhàn nhoẻn miệng cười, tựa hồ hiểu tâm tư Lâm Vãn Nguyệt: "Ta biết ngươi không thích lễ nghi phiền phức, nhưng thân ở trong cung nên nhất định phải tuân thủ. Hiện nay chỉ có ngươi ta, Phi Tinh sẽ không bởi vì thân phận mà không nhận ta làm bằng hữu nữa đi?"
Lâm Vãn Nguyệt gãi gãi đầu, cười nói: "Sẽ không đâu, công...... Nhàn nhi."
"Đưa quân ngàn dặm chung quy cung phải từ biệt, kinh thành cách Tây Bắc, núi cao đường xa, cũng không biết hai người chúng ta khi nào mới có thể tái kiến. Hôm nay đem khối ngọc bội này tặng cho Phi Tinh, thấy ngọc như gặp người."
Nói xong Lý Nhàn từ trên eo cởi một khối ngọc bội xuống, đưa cho Lâm Vãn Nguyệt.
Lâm Vãn Nguyệt theo bản năng duỗi tay tiếp nhận ngọc bội, cúi đầu vừa thấy, ngọc bội nho nhỏ làm từ cẩm thạch trắng trên có khắc một chữ  "Nhàn" nho nhỏ.
"Này......"
Lâm Vãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Nhàn, vừa định mở miệng cự tuyệt, lại bắt được con ngươi dịu dàng như nước của Lý Nhàn, lời chối từ vừa đến bên miệng liền bị nuốt trở vào.
"Đi thôi, Phi Tinh, ta ở bên trong cung chờ tin ngươi lập quân công được phong hầu."
"Ân!"
Lâm Vãn Nguyệt thật mạnh gật gật đầu, đem ngọc bội nắm chặt ở lòng bàn tay, lôi kéo dây cương xoay người lên ngựa.
Lâm Vãn Nguyệt ngồi ở trên lưng ngựa, sâu sắc liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái, nàng há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Bảo trọng."
Lý Nhàn gật đầu. Mặt trời bắt đầu lên cao mang theo từng tia nắng nhảy nhót trên từng sườn đồi.
"Giá!"
Chân Lâm Vãn Nguyệt kẹp bụng ngựa, Long Nhiễm liền giơ lên chân, mạnh mẽ nện bước chở Lâm Vãn Nguyệt xuất phát về phương ......
Lâm Vãn Nguyệt lôi kéo dây cương, đem ngọc bội gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay. Kỳ thật ở trong nháy mắt cuối cùng kia, nàng muốn hỏi một chút Lý Nhàn: Ngươi liền phải thành thân sao?
Thế nhưng nàng không hỏi.
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể hóa thành một tiếng trân trọng, nguyện khanh trân trọng.
Cước trình của Long Nhiễm không phải chiếc xe lừa kia có thể so được. Lâm Vãn Nguyệt cưỡi trên ngựa, chỉ cảm thấy bên tai gió thổi phầng phật, dựa theo tốc độ này, thời điểm trở lại quân doanh chỉ cần tới một nửa thời gian.
Lâm Vãn Nguyệt một đường theo quan đạo tiến lên. Ngày thứ ba liền tới ngã rẽ, đi thẳng là Hồ Châu, chếch lên trên là Liên thành, phía dưới đến Ô ghĩa.
Lâm Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ, liền lựa chọn rẽ vào lối trên, cước trình Long Nhiễm đi rất nhanh, nàng có thể lợi dụng tốc độ này để đi làm thêm một chuyện khác.
Thời điểm sắp vào tới Liên Thành, lại đã xảy ra một sự kiện nằm ngoài dự tính của Lâm Vãn Nguyệt.
Liên thành vị trí hẻo lánh, dòng người vốn là không nhiều lắm, có một thân ảnh đầu bù tóc rối, cõng bọc hành lý, trong tay cầm một cây côn bổng, đứng ở con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào thành phải đi qua, bộ dáng trông mòn con mắt, trông về phía xa....
Lâm Vãn Nguyệt vừa thấy liền híp mắt, tên này không phải là sơn tặc ngày đó sao? Đợi ở chỗ này, chẳng lẽ là tới trả thù?
Môi Lâm Vãn Nguyệt nhếch lên một tia cười lạnh, lôi kéo dây cương, tốc độ Long Nhiễm chậm lại. Nàng thật ra lại muốn nhìn, tên sơn tặc này còn muốn làm gì?
Tên sơn tặc ngày đó tên là Tiểu Khải, hắn đang đứng trông mòn con mắt, từ thật xa liền thấy được Lâm Vãn Nguyệt, đôi mắt Tiểu Khải lập tức liền sáng lên. Hắn xách theo côn bổng liền hướng về phía Lâm Vãn Nguyệt chạy tới.
Lâm Vãn Nguyệt một tay lôi kéo dây cương, một tay ấn bội đao ở bên hông, híp mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Khải càng chạy càng gần.
Khiến Lâm Vãn Nguyệt không nghĩ tới chính là, thời điểm Tiểu Khải chạy đến cách chính mình năm bước liền "Bùm" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, trong miệng hô: "Lâm Phi đại ca, tiểu đệ tại đây chờ ngươi hơn nửa tháng!"
Lâm Vãn Nguyệt không hiểu ra sao nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi đứng lên mà nói, ai là đại ca ngươi?"
"Ai ai ai! Đại ca để ta đứng lên ta liền đứng lên."
Tiểu Khải vội vội vàng vàng từ trên mặt đất bò lên, vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, không chút nào thèm để ý thái độ của Lâm Vãn Nguyệt đang lạnh như băng.
Lâm Vãn Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, trên cao nhìn xuống Tiểu Khải, bàn tay đặt trên bội đao đã thả xuống.
Tiểu Khải đi về phía trước hai bước, ánh mắt thèm thuồng nhìn nhìn Long Nhiễm của Lâm Vãn Nguyệt, muốn duỗi tay sờ sờ lại không dám, hắn đối với Lâm Vãn Nguyệtcười cười lấy lòng , nói: "Lâm Phi đại ca, tiểu đệ quyết định hoàn lương, không bao giờ làm sơn tặc, thân thủ của đại ca người làm tiểu đệ bội phục, tiểu đệ hoàn thành đại đương gia...... Phi phi phi, tiểu đệ hoàn thành mọi hậu sự cho Hắc Đại Hổ cùng Tiểu Mao xong, liền thu thập hành lý ngựa không dừng vó để tới Liên thành cậy nhờ ngài. Sau khi vào thành nghe ngóng cũng không có người nào tên Lâm Phi, tiểu đệ chưa từ bỏ ý định, liền ở cửa thành chờ, không nghĩ tới trời không phụ lòng người, thật là đã chờ được đại ca ngài a, hắc hắc hắc......"
"Quay đầu là bờ thật ra chuyện tốt, nhưng ngươi đi theo ta làm cái gì, ta bất quá chỉ là nông hộ bình thường, không có tương lai."
Đối với câu trả lời của Lâm Vãn Nguyệt, Tiểu Khải cũng không để , chỉ thấy hắn chớp mắt, trả lời: "Đại ca ngài cũng đừng lừa gạt tiểu đệ. Ngày đó thời điểm ta lo liệu hậu sự cho Tiểu Mao cùng Hắc Đại Hổ đã cẩn thận kiểm tra qua. Nông hộ bình thường khẳng định không có thân thủ như đại ca ngài, hơn nữa đại ca, ngài chính mình nhìn xem, ngài xem xem con ngựa này của ngài, hắc hắc... Không dối gạt đại ca, trước khi tiểu đệ vào rừng làm cướp, đã có một đoạn thời gian làm mã tặc, hắc hắc... Phẩm tướng của con ngựa này, ta trước nay cũng chưa gặp qua, muốn nói ngài không phải đại quan quý nhân gặp nạn ai tin tưởng cho được. Đại ca, ngài  cho tiểu đệ đi theo ngươi đi!"
"Vô cớ gây rối!"
Lâm Vãn Nguyệt nhíu nhíu mày, không muốn cùng sơn tặc tiếp tục dây dưa nữa, vì thế lôi kéo dây cương, Long Nhiễm lại lần nữa nhấc bước chạy đi.
"Ai? Đại ca! Đại ca! Ngươi từ từ! Ngươi từ từ đợi ta a, đại ca!"
Vì thế ở thời gian một chén trà nhỏ kế tiếp, trên đường đi Liên thành liền xuất hiện một màn khiến người người ngoái nhìn: Một vị thiếu niên đen gầy cưỡi một con tráng mã chạy ở phía trước, phía sau chạy theo một vị thiếu niên cõng bọc hành lý xách côn bổng, kiên trì bám theo không bỏ, vừa chạy vừa nghẹn ngào kêu: "Đại ca! Ngươi từ từ đợi ta với a!"
Lâm Vãn Nguyệt không thể chịu nỗi sự phiền nhiễu này, lại nề hà đi trong thành, muốn phóng ngựa nhanh nhưng lại sợ đâm bị thương người đi đường. Thật vất vả mới ra khỏi thành, Lâm Vãn Nguyệt hét lớn một tiếng: "Giá!"
Long Nhiễm lập tức bốn vó sinh phong, phi thẳng một đường làm cho mặt đất bay lên một trận bụi mù mịt, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Tiểu Khải....
Lâm Vãn Nguyệt cưỡi ngựa chừng một canh giờ, mới đến thôn trang của đôi phu phụ lão nhân mà nàng cùng Lý Nhàn ở buổi tối ngày đầu tiên tìm nơi ngủ trọ. Từ sau khi rời khỏi, trong đầu Lâm Vãn Nguyệt liền thường xuyên sẽ nhớ tới đôi lão phu phụ này.
Hai vợ chồng già tuổi tác đã không nhỏ, nhi tử duy nhất đã chết trận sa trường, thành "tuyệt hậu", ngày tháng tương lai khẳng định càng ngày càng khó. Lúc trước đang phải khó khăn lẩn trốn, Lâm Vãn Nguyệt cũng không bận tâm đến, hiện giờ vừa lúc đi ngang qua, trên người mình còn có không ít tiền bạc Thái Tử đã thưởng cho, Lâm Vãn Nguyệt quyết định giúp đỡ một phen.
"Hu!"
Lâm Vãn Nguyệt xuống ngựa, tới trước phú nông trương nhị giàu có đầu thôn, đem Long Nhiễm buộc tốt, gõ cửa.
"Ai nha!"
"Trương Nhị ca là ta!"
Trương Nhị mở cửa, nhìn thấy một tên thiếu niên xa lạ đứng ở cửa.
"Trương nhị ca, ta là Lâm Phi trước đó vài ngày đến nhà ngài mua một gáo gạo trắng, ngài còn nhớ rõ sao?"
"Nga nga, ta nhớ ra rồi, mua cho nương tử ngươi ăn đúng không. Tên hậu sinh ngươi này không tồi, tuổi còn trẻ liền biết thương người, ta đương nhiên nhớ rõ!" Vừa nói Trương Nhị vừa nghiêng người tránh đường, để Lâm Vãn Nguyệt đi vào.
Lâm Vãn Nguyệt lách người đi vào sân, đối với Trương Nhị nói: "Trương Nhị ca, thật không dám giấu giếm, hôm nay tiểu đệ tới cũng có chuyện muốn nhờ. Mấy ngày nay tiểu đệ tiếp một đám mua bán kiếm lời một tiền bạc, ta muốn mua một chút đồ ăn ở chỗ ngài."
"Nha, tiểu tử, không nhận ra a, mấy ngày không gặp liền phát đạt, ngươi muốn  loại nào? Muốn nhiều ít?"
"Ta muốn hai thạch gạo, là gạo trắng."
"Một đấu gạo năm đồng, hai thạch gạo một trăm đồng!"
"Trương Nhị ca giá cả vừa phải, ta đây liền đưa trước cho ngươi."
Nói xong Lâm Vãn Nguyệt cởi bọc hành lý phía sau xuống, từ túi tiền phình phình lấy ra 110 đồng đưa cho Trương Nhị, nói: "Trương Nhị ca, chỗ gạo này không cần một lần đều đưa cho ta, ta hy vọng mỗi tháng ngươi đưa số gạo này cho đôi vợ chồng Âu gia ở thôn tây."
Trương Nhị xòe tay tiếp nhận tiền Lâm Vãn Nguyệt đưa qua, mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao? Có tiền không chỗ tiêu? Ngươi bất quá chỉ ở nhờ một đêm, liền cho hắn một năm đồ ăn? Có tiền, ngươi trở về xây nhà hiếu kính cha mẹ ngươi mới phải!"
Lâm Vãn Nguyệt cười lắc lắc đầu: "Nhị ca, ngươi nhất định làm theo a, ta thường thường sẽ trở về nhìn xem."
Nói xong Lâm Vãn Nguyệt đi ra sân, nàng không muốn giải thích quá nhiều. Nàng đã không có bất luận cái gì thân nhân sống ở trên đời này, Âu gia lão phu phụ là tuyệt hậu quân hộ, Lâm Vãn Nguyệt cảm giác bọn họ cực kỳ giống chính mình.
Có một ngày, nàng cũng sẽ già đi, Âu gia vợ chồng tuy rằng nhi tử đã chết, nhưng còn có thể nâng đỡ lẫn nhau, còn chính mình thì ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.