Chương trước
Chương sau
Chu Vấn thu hồi cảm xúc nhìn Tử Y. Phía sau Tiểu Tịch bước lên bắt lấy tay hắn, Chu Vấn giật mình rút tay lại bị ánh mắt tức giận của tiểu cung nữ nào đó trừng liền ngồi im mặt người sắp đặt. Tiểu Tịch ban cho hắn ánh mắt khinh bỉ, coi như ngươi biết điều.

Tiểu Tịch bắt mạch cho hắn một lúc rồi khẽ nhíu mày nói “Ngươi thật sự trúng độc? Độc này mà cũng có thể khiến ngươi hạn chế nội công? Ngươi đùa ta?”

“Tiểu Tịch rốt cuộc hắn bị gì?” Thập Tam thắc mắc hỏi. Nhìn cái biểu tình của tiểu cung nữ thì tên này không bị nàng ta hành lên bờ xuống ruộng mới lạ.

“Hắn ta có thể bị gì? Ngu ngốc ăn phải nắm độc lại thêm ngu ngốc ăn xong lại đi đánh nhau nên nội công bị áp chế! Cái này độc đâu ra?” Tiểu Tịch càng nói càng bực bội, tiểu cung nữ tức đến mức muốn đánh cho hắn một quyền, ông nội nó là bà đây tưởng độc khó giải mà suy nghĩ nát óc rốt cuộc độc gì. Rồi này là gì? Ha giờ thì sao?

Tử Y bật cười nhìn Chu Vấn đang ngốc ngốc không hiểu gì mac bị Tiểu Tịch mắng te tua “Ngươi không hiểu?” Tử Y hướng Chu Vấn hỏi.

“Không hiểu... ta rốt cuộc bị sao?” Chu Vấn ngốc ngốc lên tiếng

Tiểu Tịch đen mặt hướng hắn nghiến răng, mợ nó ngu ngốc. Tử Y chỉ mỉm cười “Ngươi có nhớ lúc xuống núi huynh muội ngươi có ăn gì lạ không?”

“Ta... ta không nhớ, nhưng ta chắc chúng ta chỉ ăn trái cây dại với nắm dại thôi.” Hắn càng nói càng cuối thấp đầu lo lắng.

Tử Y thở dài, ôi giời ơi tên này IQ âm à? “Vậy ngươi có chắc mình không ăn phải nắm độc?” Tử Y vẫn điềm đạm nói mặc dù trong lòng mắng không biết bao nhiêu lần tên này ngu ngốc.

“Ta... ta không biết nữa, bọn ta không hiểu về thảo dược...”

“Tiểu Tịch chữa cho hắn đi, đợi lúc mặt trời vừa lặn thì cùng ta đi cướp người!”

Tử Y nói xong liền hướng Tiểu Tịch uỷ khuất nhìn. Tiểu Tịch bĩu môi ngoan ngoãn lôi tên Chu Vấn ngu ngốc nào đó về phòng Thập Tam. Thập Tam nhìn theo hướng hai người họ bỏ đi mà uỷ khuất theo, không phải là chữa trị cho hắn sao? Lấy phòng ta làm gì? Thập nhin đứng một bên xem kịch liền nhịn không được mà phì cười một tiếng. Thập Tam đen mặt nhìn hắn “Ngươi cười cái gì hả?”

“Ta cười ngươi ngu ngốc giống hắn, ngón ngoãn về phòng ta ngủ đi, tối nay ngươi trực!” Thập Nhị nén cười khuyên nhũ, Thập Tam nén giận hậm hực bước đi.

Tử Y nhìn bọn họ cũng mỉm cười theo “Thập Nhị ta hơi đói ngươi bảo bọn họ đem vài món lên đây!”

“Vâng!” Thập Nhị nhanh chóng đem thức ăn lên.

Cuối cùng trời cũng sặp tối, Tử Y an tỉnh ngồi trong phòng đợi bọn họ tập hợp. Tiểu Tịch lại lần nữa lôi tên ngu ngốc nào đó trở lại, nhưng khác với vẻ mặt lúc chiều giờ nhìn Chu Vấn vui vẻ lên hẳn. Hỏi tại sao nàng biết á? Nhìn đi cái miệng cười không khép được của hắn là đủ biết.

“Ngươi biết muội muội ngươi ở nơi nào thì dẫn đường cho bọn ta.” Tử Y hướng tên nào đó còn đang ngốc ngốc cười nói. Nhưng hắn vẫn ngẩn ngơ một lúc đến khi một bàn tay như trời đánh hạ xuống đầu hắn thì hắn mới tỉnh mộng.

“A ui đau!...” Chu Vấn nghẹn ngào nhìn hai người Thập Tam cùng Tiểu Tịch đang đập tay tỏ ý liên minh mà nghiến răng. “Các ngươi hiếp người quá đáng...”

Tử Y chỉ đành lắc đầu biểu thị nàng không quen ba tên này. “Đã chuẩn bị xong chưa? Kết quả điều tra như nào?”

“Bẩm quận chúa Lý gia là một phú gia không có gì nỗi bật chỉ có tên công tử Lý gia làm hai gia chủ không khỏi đau đầu.” Thập Nhị nghiêm chỉnh nói rõ ràng mọi thứ.

“Vậy gia chủ Lý gia chỉ có tội dạy nhi tử không nên, chúng ta không cần làm lớn gì. Trả hắn về nhà, trực tiếp cướp người.”

“Vâng!”

Gia trang Lý gia, lão gia cùng phu nhân Lú gia đang lo lắng ngồi thì tên ha nhân lục đục chạy vào nói “Lão gia, phu nhân bọn người kia đã đưa công tử đến, hiện tại đang đứng trước cửa phủ.”

Hai lão nhân mắt sáng rỡ lên, chuyện lúc sáng họ đều nghe qua tuy biết nhi tử có lỗi nhưng không thể đứng làm ngơ được. “Còn không mau mời họ vào!”

Tên hạ nhân đang định chạy ra thì đã thấy đội quân nam người kia cùng công tử bị đánh bầm dập của học đang đi vào. Tên hạ nhân muốn quỳ lạy, đây là tình huống gì? Haizz công tử nhà học chọc vào đám người này quả là xui xẻo.

Tử Y khoang thai đi vào, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hai lão nhân trước mắt. Phu phụ Lý gia thấy nàng liền ngơ ngẩn, thảo nào nhi tử nhà họ phạm sai lầm là phải, xinh đẹo như thế này... Hai người họ lần nữa đảo mắt nhìn người đi sau Tử Y liền nóng giận mắng “Tên cầm thú Chu Vấn! Bọn ta nuôi ngươi để ngươi phản lại bọn ta à?”

Chu Vấn không lên tiếng chỉ im lặng nhìn họ. Thập Tam ngược lại rất khinh thường cười một tiếng “Lão bà bà, hắn là người của bọn ta ai cho ngươi dùng khẩu khí đó để chất vấn hắn?”

“Ngươi, các ngươi là thổ phỉ!” Lão phu nhân tức giận nhìn nhi tử bị bọn họ chà đạp.

“Hai chữ thổ phỉ này rất hay.” Tử Y vẫn giữ im lặng bất ngờ lên tiếng làm mọi người chú ý đến thái độ điềm nhiên của nàng, chỉ duy nhất Tiểu Tịch hiểu rõ thái độ của nàng liềng thầm thấp nhan cầu phúc cho Lý gia.

“Các ngươi rốt cục muốn gì? Tiền Lý gia ta không thiếu, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói thẳng!” Lão gia Lý gia lên tiếng, ánh mắt không giấu được phần khinh bỉ trong đó, đối với lãi thì bọn thổ phỉ trước mặt chả là gì?

“Nói thẳng? Ngươi nghỉ ngươi có thể đáp ứng được bọn ta...?” Cả bọn phía sau Tử G nghe thế liền lắc đầu, muốn đáp ứng được quận chúa chỉ có cái dạng giàu nhất thiên hạ như hoàng thượng thôi.

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi...” Tử Y thay đổi một trăm tam mươi độ thành đúng chất một tên thổ phỉ ngông cuồng tự đại nhìn là muốn đánh. “Bọn ta là thổ phỉ thì bấy nhiêu ngân lượng vặt của ngươi có thể đáp ứng bọn ta? Huống hồ đã là thổ phỉ thì bọn ta phải làm mộg vài chuyện chứ!” Tử Y vừa nói vừa không nương tình đạp cho tên công tử nào đó mấy phát để hả giận, mợ nó dám khinh thường bổn cô nương? Ta cho các ngươi chết hết.

Hai lão nhân gia giận run cả mặt, đúng là thổ phỉ mà “Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”

“Haha đương nhiên là cướp người nhân tiện cướp luôn của của các ngươi, âyzz làm tròn bổn phận thổ phỉ ấy mà!” Tử Y vừa nói xong thì cả bọn phía sau nghẹn ứ ừ, quận chúa quá dũng mãnh. Tình hình đồng đội không tốt thì quân địch chỉ có thể kém hơn, lời nàng vừa xong thì hai lão nhân gia tức đến thở gấp, lão phu nhân còn đặt biệt hôn mê bất tỉnh đúng đáng thương.

Tử Y thấy bọ họ đang nhìn mình thù hằng liền nhếch mép cười tươi “Huynh đệ mau làm tròn bổn phận đi nào...”

“Hả?” Tiếng nói hoảng hốt làm đứt mạch cảm xúc của Tử Y. Cả bọn cùng lia con mắt về phía tên đồng bọn mới, tên đồng bọn ngu như heo.

Chu Vấn chưa hiểu sự tình gì liền bị Thập Tam nện cho một cái mắng “Hả cái con khỉ, mau đi cướp người cướp của cho ta!”

Lời vừa nói xong thì hạ nhân của phủ đều bao vây bọn họ. Cả bọn nhếch mép theo kiểu bọn cướp biển vùng caribe mà cười. Bọn này muốn đáng họ? Mơ?

Đám hạ nhân quơ gậy, quơ cuốc lao thẳng vào họ. Tử Y được Thập Nhị ít nói che chắn, Thập Nhị thở dài, hắn không muốn bọn này làm bẩn chân quận chúa. Tử Y nhẹ nhàng đứng xem phim hành động với công nghệ hiện thực. Đột nhiên từ phía sau có tiếng vung gậy nhắm thẳng vào nàng. Tử Y nhíu mày nhẹ né người rồi hung hăng đá thằng lên mặt tên to con, được xưng lac mạnh nhất trong đám hạ nhân vừa lao tới làm hắn quỵ chỉ trong nốt nhạc. Bọn hạ nhân kinh ngạc, xem ra nữ nhân kia so với bọn người này là võ công cao nhất, không nên đụng vào.

Đám hạ nhân xử lí xong bấy giờ lá đến màng hay nhất. Tử Y ngồi ngay ghế gia chủ mà nhìn ba con người đang co ro trong gốc nhẹ cười “Thế nào? Bọn ta làm tốt chứ?”

Ba người hoảng hốt cùng quỳ “Đại nhân tha mạng, bọn ta sai rồi!”

“Biết sai thì sữa là tốt... vậy bây giờ ta muốn một trăm lượng vàng thì như nào?”

“Một trăm lượng vàng? Cái này...” lão nhân gia tím cả mặt, đây là con số lớn nha.

“Hửm? Không được?”

“Không... không có”

“Vậy thì mau một chút đem lại đây cho ta, bổn cô nương không kiên nhẫn.”

“Vâng, ta làm ngay.”

Lúc tiền người đều được tậl hợp đầy đủ thì Tử Y lại mỉm cười nói “Hôm nay ta ghé thăm quý phủ nhưng lại quên mang quà, nếu không lần sau ta đến sẽ mang bù các ngươi không để ý chứ?”

Để ý? Bọn họ đuổi nàng còn không kịp liền vội vàng nói “Không... không cần phiền đại nhân!”

“Vậy sao? Vậy thì tiếc quá... các huynh đệ về thôi!” Tử Y nói xong liền li khai Lý gia, về đến tửu lâu Tử Y liền an bài cho huynh muội Chu Vấn một phòng, để Tiểu Tịch chữa bệnh cho Chu Vân. Tử Y đứng trước cửa sổ mà nhìn trăng, sắp đến giờ rồi.

Về phần vụ án cướp người cướp của nào đó đã bị Thập Nhị tiêu huỷ chứng cứ, ép đáy hồm mọi chuyện. Tử Y nhìn số vàng liền nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp tế dân nghèo liền xong. Sau ngày hôm nay cả bọn Thập Tam đều tâm phục khẩu phục với vị quận chúa đại nhân này, quá khủng bố, quá bá đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.