Tử Y ngước mắt nhìn trăng sáng mà trong lòng trăm bề rối rắm. Nàng đến đây gần 2 tháng nhưng nhiều thứ vẫn chưa rõ, thứ nàng chưa rõ nhất lại là tên Yên Lăng kia. Đây có phải là cảm xúc của thân chủ? Nàng không rõ, cảm xúc muốn gặp lại không gặp làm nàng thập phần khó chịu.
Tử Y thấy trời cũng chuyển tối liền thay một bộ nam phục màu trắng, tóc buộc cao. Tử Y nhìn người trong gương lại hơi do dự nhìn mặt nạ, một lúc sau mặt nạ rốt cuộc cũng không còn trên mặt nàng. Gương mặt tinh xảo, xinh đẹp, bớt màu đỏ tươi làm nàng thêm yêu mị nhưng lúc này lại giống một nam nhân yêu mị.
Theo trí nhớ Tử Y nhanh chóng tìm được nơi cần tìm. Giữa rừng núi hoang vu một ôn tuyền khói nghi ngút huyền ảo, xung quang một vòng lớn là đào. Hoa đào nhẹ nhàng theo gió thổi mà bay, hương thơm nhẹ nhàng lang toả, cảm giác làm tim người khoan khoái tới cực điểm.
Tử Y hít nhẹ một hơi, nàng cảm nhận được hơi thở của thiên nhiên lại như hơi thở của kí ức, một phần kí ức bị nàng bỏ quên. Tử Y nhếch mép, không biết là kí ức của ngươi hay là của ta đây “Hạ Tử Y”?
Tử Y không thoát y phục tắm rữa như “Hạ Tử Y” mà tìm một tảng đá lớn rồi nằm lên. Hỏi nàng làm gì á? Đương nhiên là ngắm cảnh rồi, từ trước đến giờ nàng luôn thích ngây người nhìn cảnh như thế, huống hồ chi nàng không phải “Hạ Tử Y” của thế giới này, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-cua-quan-vuong/2232905/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.