"Đại tá, đừng có tự tiện chạm vào áo lót tôi."
"Hừm."
Từ họng Cổ Vị Nghiêm phát ra một âm thanh nhè nhẹ, tay vẫn không chịu di dời khỏi ngực của cô.
Hắn đã biết rằng Phỉ Sắc tỉnh từ lâu rồi, hành động này một phần cũng là muốn cô tự miệng nói ra thôi.
Cổ Vị Nghiêm biết cô ít nói, cục súc, thậm chí là làm trước rồi mới nói,...hắn lại không sửa được tính cách cho cô. Ít nhất hãy giống như những ngày thơ ấu, hãy luôn mỉm cười, hãy giống như là một người chỉ biết đến hạnh phúc.
"Cổ Vị Nghiêm, bỏ tay ra."
Phỉ Sắc càng siết tay lại thật chặt, đôi mắt bồ câu dần dần mở ra.
Kẻ đàn ông này không biết liêm sỉ hay sao mà khi cô đã bảo bỏ tay ra khỏi ngực mình mà hắn vẫn nhởn nhơ như thế?
Phỉ Sắc lại quên nữa rồi, người đàn ông trước mắt mình là Cổ Vị Nghiêm chứ không phải một người đàn ông nào khác. Hắn tất nhiên sẽ không bao giờ buông bỏ đơn giản như thế.
"Tôi không buông, em có thể làm được gì nữa?"
Cổ Vị Nghiêm ung dung đáp lại, nhướng một bên mày thách thức, tay còn cố ý cởi chiếc áo màu da từ trên người cô xuống.
Hắn mặc kệ bàn tay từ siết chặt chuyển sang cào cấu khắp bên mu bàn tay mình đến mức rỉ máu vẫn không có ý quan tâm lắm. Sức lực cô bây giờ đã dồn hết vào vết thương ở vai rồi, nên với mấy cái cào này cũng như là đang gãi ngứa cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790430/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.