"Không ngờ ba năm gặp lại, em vẫn 'ngon' như ngày nào."
"Anh có thể đứng đắn mà? Đừng như thế nữa Cổ Vị Nghiêm."
Trán Phỉ Sắc nổi hai vạch đen, còn không quên lườm nguýt hắn cho bõ ghét. Chân còn giơ lên cao, muốn đạp hắn sang một bên.
"Ấy đừng, ở đây không có đồ lót sẵn cho em đâu, giơ lên là thấy đấy nhé."
Cổ Vị Nghiêm làm bộ dạng hốt hoảng, lời bảo cô nên cẩn thận đừng làm lố, nhưng tay lại kéo chân cô giơ lên cao thêm cao nữa.
Thật sự tên này gặp Phỉ Sắc thì đã lộ ra bộ dáng cầm thú như thế rồi, hắn quên mất bản thân ban ngày của mình là vị Đại tá cao ngạo, dũng mãnh như thế nào.
"Cút đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Phỉ Sắc hậm hực, giật chân mình thu nép về một góc giường khép lại đôi chân, bộ dạng cùng gương mặt đã thấm mệt cũng đã khiến hắn suy nghĩ lại chuyện tối nay.
"Ô, thế tôi đi ăn tối."
Cổ Vị Nghiêm lần đầu chấp nhận lời từ Phỉ Sắc, hắn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Nhắc đến ăn, bụng kẻ nào đó lại ục ục kêu lên đáng thương, nhưng miệng vẫn nhất quyết không cầu xin từ hắn. Cổ Vị Nghiêm không nói gì nữa, chân cũng bước khỏi cửa.
Cạch.
Tiếng cửa vừa đóng lại, Phỉ Sắc liền nhăn mặt khó chịu, tay xoa xoa bụng đói của mình. Cả ngày hôm nay không có gì bỏ bụng cả nên dạ dày, bao tử đều đang sôi sùng sục, đánh trống kêu gào. Đã vậy còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.