"Cái tên khốn khiếp này, tôi giết anh."
"Đáng chết, đáng ghét, dám lợi dụng tôi."
"Anh đi chết đi, đi chết đi.'
Phỉ Sắc nghiến răng, dùng tay vung lên người Cổ Vị Nghiêm đánh đấm. Nhưng sức cùng lực kiệt, lại thêm sự đau nhức nhối từ vết thương ở vai nên cô sớm đã mất sức, buông tay đấm hắn.
Phỉ sắc thở dốc từng hơi, tựa người vào ghế, đôi mắt hằng đầy vệt máu.
Dường như Phỉ Sắc đã rất tức giận rồi.
Cổ Vị Nghiêm chịu ngồi im mặc cô muốn trả thù lên người mình. Hắn biết cô đang nổi giận, đang muốn ghì súng vào họng hắn rồi, nhưng sức mạnh đã vơi đi gần hết nên chỉ đánh vài cái đã muốn gục ngã rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Cổ Vị Nghiêm nhìn thấy Phỉ Sắc tức giận trong sự bất lực như vậy.
Cô gục mặt xuống, mái tóc cột cao đã rơi vài sợi tóc còn dính vào mặt. Chỉ biết đôi vai cô run bần bật.
"Hướng Phỉ Sắc, có biết tại sao tôi bắt em không?"
Cổ Vị Nghiêm đứng thẳng người dậy, bước từng bước chân đến sau lưng cô, chất giọng lạnh như thép càng khiến cho kẻ nghe phải run sợ, nhưng đối với cô nó như một câu châm chọc, một câu khiển trách mình.
Nhận được sự im lặng từ Phỉ Sắc cũng không khiến cho hắn nao núng, hắn nâng nhẹ cằm cô lên, đôi môi mỏng từ từ hé mở.
"Vì em như một con át chủ bài trong ván đấu của tôi và Cổ Đình Lang, em trai đã cược với tôi đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790424/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.