“Tôi đi rửa mặt trước, công tắc kia anh sửa cho cẩn thận nhé.”
Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Thần để ý đến chiếc quần lót dây, trong lòng cười lạnh: Mồi đã ném ra rồi, giờ phải cho cá cơ hội ăn mồi chứ!
“Được thôi.”
Tô Tiểu Manh bước vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, áp sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Đồ khốn, bổn tiểu thư hy sinh một chiếc quần lót dây, xem anh có mắc câu không! Chỉ cần anh chạm vào, anh tiêu đời rồi, hừ hừ!”
Khuôn mặt Tô Tiểu Manh lộ vẻ đắc ý, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài: Tiêu Thần không cưỡng lại được, nhặt chiếc quần lót dây của cô, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi… Aaaaa! Biến thái quá, không thể tưởng tượng nổi!
“Không được, không được! Mặc dù chiếc quần đó tôi không định dùng nữa, nhưng dù sao cũng là của tôi từng mặc. Nếu thật sự bị một tên đàn ông ngửi phải thì…” Nghĩ đến đây, cô không nhịn nổi nữa, mở cửa phòng tắm lao ra, hét lớn: “Đồ lưu manh, anh đang làm gì đấy!”
“Đang sửa công tắc cho cô chứ làm gì nữa!” Tiêu Thần chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục vặn cái công tắc bằng tua vít.
Nhìn cảnh trước mắt, Tô Tiểu Manh đờ đẫn. Chuyện này sao khác xa tưởng tượng của mình thế này? Cô quay đầu nhìn chiếc quần lót dây trên giường, vẫn y nguyên như cũ, không hề có dấu hiệu bị động đến!
“Anh… anh…” Tô Tiểu Manh nghiến răng, cô thực sự muốn hét lên một câu: Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-va-nguoi-ve-si-bi-an/3735795/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.