Chương trước
Chương sau
Lâm Ngữ Yên vừa làm học vừa làm trên máy tính thì bỗng dưng bé con trong nôi oà khóc lên vì đói bụng.

Oẹ oẹ oẹ...

Cô lập tức bỏ hết công việc chạy đến ôm con vào lòng, rồi kéo áo lên một bên để cho bé con ti sữa, nhìn bé con trong lòng háo ăn như vậy khiến cho cô bất giác mỉm cười mọi muộn phiền và sự mệt mỏi đều tan biến khi nhìn thấy bé con của mình. Dù làm mẹ ở tuổi còn nhỏ, nhưng Lâm Ngữ Yên chưa bao giờ để cho bé con của mình bị thiệt thòi, luôn bên cạnh chăm sóc bé con từng tí một.

...

Cho đến năm năm sau Lâm Ngữ Yên mới quay về nước bên cạnh còn có một cậu con trai kháu khỉnh, với hai cặp má bánh bao phúng phính ai nhìn vào cũng muốn cưng nựng, vừa ra sân bay thì đã được trợ lý Trần đến đón hai mẹ con cô, kể từ khi đoạn tuyệt với Lâm gia cô cũng thay đổi họ của mình cô muốn mang họ của mẹ mình là Thời Ngữ Yên, và con trai cô cũng tên là Thời Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ: là viên ngọc quý trời ban.

Vậy nên cô rất cẩn thận trân trọng thằng bé, yêu thương thằng bé vô điều kiện nhìn bé con nằm ngủ trong lòng mình không hiểu sao lại khiến cho cô hạnh phúc đến vậy, nhìn thằng bé ngủ say như chắc là do đi máy bay nên khiến cho cậu mệt.

Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng lấy điện thoại gọi cho một người bạn.

- Alo! Dương San, cô đã tìm được một căn hộ nào chưa ? tôi và Thiên Kỳ sắp đến rồi, cô cũng nhanh chóng gửi định vị đi

Đầu dây bên kia khi nghe giọng của cô liền hứng hở, có vẻ như cô gái Dương San rất năng động.

- Tôi tìm được rồi, vừa thoáng mát vừa sạch sẽ, an ninh ở đây cũng rất an toàn..rất phù hợp với cô đấy

- Được, cảm ơn cô nhé

Đây là người bạn mà cô quen biết gần bốn năm, từ khi sang Úc cô luôn gặp khó khăn nhưng lại bất ngờ gặp Dương San một cô gái hay cười rất năng động hoạt bát, sau khi bị bạn thân phản bội thì Thời Ngữ Yên cũng không quan tâm hay không có ý định kết bạn với người nào đó, nhưng cô gái đó vừa thấy cô đã cảm mến mặc dù cho cô có từ chối đến đâu thì cô nàng này vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, suốt hơn một năm cuối cùng cô cũng mở lời làm bạn với cô nàng, vậy nên tình bạn cũng đã được bốn năm.



...

Chiếc xe dừng lại trước một căn hộ không quá nhỏ cũng không quá lớn, vừa bước xuống xe cô đã cảm nhận được sự mới mẻ ở đây, lúc này Thiên Kỳ dụi dụi mắt mờ hồ hỏi.

- Mami, chúng ta tới nhà chưa ạ ?

Thời Ngữ Yên mỉm cười nhéo nhé má của cậu.

- Chúng ta đến nhà rồi cục cưng

Nghe vậy cậu rất vui hôn chụt vào má cô, lúc này Dương San chạy ra tươi cười lên tiếng.

- Cô và Thiên Kỳ đến rồi đó hả ? mau mau vào trong xem nào, tôi cũng đã căn dặn mọi người dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, tôi chỉ hy vọng cô sẽ thích

Thời Ngữ Yên chỉ cười nhẹ.

- Đây là nhà mà cô chọn, nếu có xấu thì tôi vẫn thích

- Thật...thật sao ?

Dương San kinh ngạc khi nghe cô nói lời này, trong lòng cô nàng vui như trẩy hội, cô khẽ gật đầu nhưng sau đó Dương San có việc phải đi gấp nên chỉ nói vài câu như vậy thôi.

- Vất vả cho cô rồi, tối nay tôi nấu vài món đãi cô nhé

- Thiệt sao, vậy tôi tranh thủ làm việc rồi quay lại đây

Cô nàng phấn khích nói tạm biệt rồi cũng rời đi, cô và Thiên Kỳ cũng vào trong nhà, sau khi thu xếp quần áo xong thì thấy cũng hơi mệt nên cô đặt đồ ăn bên ngoài đến, chưa được bao lâu thì đồ ăn đã giao đến.



Thời Ngữ Yên và con trai ngồi vào bàn ăn, cậu nhìn thấy đồ ăn liền sáng mắt vừa hiếu kỳ những thứ ăn bởi vì đa số cậu ở bên Úc nên thường hay ăn những đồ Tây, cô cũng lâu lâu cho thằng bé ăn món ta. Hai mẹ con cùng nhau ngồi ăn bún gạo kèm theo một con gà hấp xì dầu, bỗng nhóc con ngước lên nhìn nhìn mẹ mình.

- Mami, đợi con lớn thêm một chút nữa thì con sẽ đi làm kiếm tiền nuôi mẹ và chăm sóc cho mẹ cả đời luôn...

Nghe những lời non nớt của một đứa trẻ khiến cho cô vừa ấm lòng vừa hạnh phúc, không nghĩ rằng con trai cô đã có những suy nghĩ như vậy, cô biết rõ thằng bé rất hiểu chuyện nên rất cẩn thận lời nói sợ nói gì đó khiến cho cô buồn.

Thời Ngữ Yên mỉm cười nói.

- Nhưng tại sao con lại muốn kiếm tiền cho mẹ ? mẹ vẫn đủ sức nuôi con cả đời mà

- Nhưng mà con thấy mẹ rất vất vả, mẹ đã vất vả nuôi con lớn và còn vất vả làm việc kiếm tiền nuôi con...nên con muốn giúp mẹ đỡ bớt vất vả hơn ạ

Giọng cậu vô cùng kiên quyết, cô rất tự hào và hạnh phúc khi có một cậu con trai vừa hiểu chuyện lại vừa kháu khỉnh như vậy, nghĩ lại năm năm trước cô có nên cảm ơn Giang Đào hay không khi cô ta giúp cô có một bảo bối hiểu chuyện như thế này. Thật tình, cô không cần biết người đàn ông đêm đó cùng cô là ai cô không cần quan tâm, cô cũng không có ý định tìm lại anh ta bởi vì cô đủ sức nuôi con, chỉ là hơi thiệt thòi cho thằng bé...

Ting Tong !

Nghe tiếng chuông cửa, hai mẹ con nhìn nhau rồi cô cũng đi ra mở cửa mà Thiên Kỳ cũng đi theo mẹ, vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông cao to chắc tầm ba mươi mốt tuổi, cô cũng rất bất ngờ nhưng vừa nhìn xuống thì thấy một bé gái khoảng chừng nhỏ hơn Thiên Kỳ một tuổi.

Thời Ngữ Yên chỉ nhàn nhạt mà hỏi.

- Ờ anh có chuyện gì sao ?

- Ra là vậy, nghe nói cô vừa chuyển đến đây vừa hay nhà tôi cũng gần nhà cô, vì muốn làm hàng xóm của nhau nên tôi có một giỏ dâu tây muốn tặng cô, đây là dâu tây do tay tôi trồng...

Thời Ngữ Yên khi nghe giọng nói này liền có chút giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.