Thời Ngữ Yên vội lắc đầu bỏ qua, đang chần chừ thì bỗng Thiên Kỳ nhận lấy cậu nhóc vui vẻ nói lời cảm ơn anh.
- Cảm ơn chú rất nhiều
Thiên Kỳ còn quay sang cười nhìn bé gái đáng yêu kia, thấy vậy cô bé đáng yêu kéo kéo ống quần anh.
- Bác...à ba ơi, chúng ta về được chưa ạ
- Được rồi chúng ta về
Cố Thành quay sang nhìn cô rồi nói vài câu cũng rời đi, khi thấy cô đã đóng cửa lại rồi thì anh mới ngồi xổm kiễng chân đối diện với cô bé.
- Bác đã dặn con rồi, nếu có người khác thì cứ gọi bác là ba có biết không ?
- Con biết chứ, tại con lỡ lời thôi mà...
Giọng của cô bé ỉu xìu, Cố Thành cười xoa đầu con bé rồi dắt tay con bé đi.
- Về nhà bác sẽ làm bánh dâu tây cho con ăn nhé, Tiêu Nhiên có thích không nè ?
- Dạ thích chứ ạ, con đang háo hức muốn ăn thưa bác
Bởi vốn dĩ biết Cố Tiêu Nhiên rất thích ăn dâu tây nên là anh đã trồng nguyên khu vườn toàn là dâu tây và những trái cây khác, mà ngược lại với Tiêu Nhiên thì Cố Thành lại không ăn được dâu tây.
Nhìn giỏ dâu tây trên bàn, Thời Ngữ Yên chống nạnh nhìn con trai đang bối rối mà không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.
- Mẹ đã nói con không được ăn những thứ làm từ dâu tây và đặt biệt trái dâu tây, con dị ứng với dâu tây mà..con thật là...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/2741948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.