Thời Ngữ Yên bị ai đó gọi thì khẽ nhướng mày, cái giọng nói này có chút quen tai mà không thể để cô quay người lại mà người kia đã nhanh chóng đi đến ngồi xuống đối diện với cô.
- Thật sự chính là em rồi, Ngữ Yên
Nhìn người trước mặt cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi trở lại dáng vẻ bình thản, chỉ là cô ngạc nhiên khi Bạch Thiếu Nam trông thư sinh hơn rất nhiều so với năm năm trước tuy nhiên người đàn ông này đối với cô cũng chỉ là người quen bình thường, cô nhàn nhạt hỏi anh ta.
- Bạch thiếu có chuyện gì muốn nói với tôi sao ?
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt ấy và giọng nói xa cách ấy khiến hắn ta có một chút khó chịu, thế nhưng anh ta vẫn tỏ ra bình thường.
- Đã năm năm trôi qua đi, không ngờ gặp lại em ở đây với diện mạo xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều
- Cảm ơn Bạch thiếu đã khen
Bỗng dưng không gian chợt tĩnh lặng, thế nhưng Thời Ngữ Yên vẫn không quan tâm mà uống ly Cappuccino vừa làm việc không để ý đến hắn ta, Bạch Thiếu Nam vẫn không muốn bỏ cuộc vẫn muốn nói vài chuyện với cô.
- Dạo này em vẫn khỏe chứ ? Cuộc sống năm năm qua em có gặp khó khăn không
Cô ngừng động tác bấm laptop lại, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
- Bạch thiếu yên tâm, tôi khỏe và nhờ thoát khỏi hai người mới khiến cuộc sống của tôi yên ổn hơn rất nhiều...
- Em....em có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-tai-lanh-lung-la-me-don-than/2741922/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.