🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi tỏ rõ quan điểm của mình đâu vào đấy với Tề Thiên Vũ, Tề Khuynh hơi chút mệt mỏi trở về phòng. Có lẽ vì đã ngồi cả buổi sáng nên bây giờ Tề Khuynh cảm giác lưng có chút nhức, cô đưa tay ra sau ấn ấn vùng thắt lưng, tay còn lại mở cửa phòng. Ngoài dự tính, trong phòng sớm đã có sự xuất hiện của một người khác, nàng ngồi trên giường của cô, tay cầm bức ảnh để ở đầu giường, nàng nhìn tới nhìn lui bức ảnh, khóe miệng không giấu được ý cười.

Khung cảnh này đối với Tề Khuynh có chút quen thuộc, cô cũng không bài xích việc Thẩm Diệp Nghi tự tiện vào phòng mình ngồi, cô mở tủ lạnh nhỏ có sẵn trong phòng, lấy ra một chai nước lạnh uống liên tiếp mấy bụng ực ực xong thì nằm dựa vào thành giường mở ti vi xem.

" Đang nhớ về chuyện cũ sao? " Tề Khuynh liếc nhìn nàng một cái rồi lại nhìn về ti vi, đây cũng xem như một câu hỏi bắt chuyện có lệ khi trong phòng chỉ có hai người.

Thẩm Diệp Nghi "ừm" nhẹ, nàng để lại bức ảnh về chỗ cũ rồi cũng nhìn lên màn hình ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim hoạt hình 3d, nàng khẽ cười, quả nhiên Tề Khuynh nhà nàng tuy lớn xác nhưng vẫn thích xem mấy thể loại phim này, xem ra tâm tư vẫn chưa lớn lắm.

" Em của bây giờ thật khác xa so với lúc đấy, bây giờ trông em điềm đạm hơn nhiều. " Thẩm Diệp Nghi nói với giọng có chút hoài niệm. Thật ra lúc nhỏ Tề Khuynh đối với bên ngoài cũng không năng động lắm, chỉ có nàng chủ động dẫn cô cùng Ninh Ca đi chơi mới có thể hiếm hoi thấy được mặt năng động của cô, lúc đó quả thật là khoảng thời gian ngây ngô tươi vui nhất của ba người.

Tề Khuynh tâm trí có hơi bay bổng, phim chiếu trước mặt, người nói bên tai cũng không khiến cô thật sự tập trung, cô đột nhiên nhớ đến nàng, nhớ đến người phụ nữ của mình còn đang ở Thượng Hải bận trăm công nghìn việc, không biết nàng đang làm gì, nàng có đang nhớ đến mình không?

Cô gật đầu, trả lời có phần theo cảm tính. " Lớn rồi nên nhận ra đôi khi sống khép mình cũng là một điều tốt. " Song cô nhìn qua nàng, thấy nàng cũng đang nhìn mình cô liền dời ánh mắt đi. Tề Khuynh bước xuống giường đi vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt rồi trở ra, Thẩm Diệp Nghi vẫn ở đó, dường như nàng không có ý định rời đi vào lúc này.

" Chiều chị có muốn đi đâu không? " Tề Khuynh đề xuất dẫn nàng ra ngoài. Cô nghĩ, thay vì ở nhà lúc nào cũng phải nghĩ cách đối phó với những câu hỏi ghép đôi mình và nàng thì tốt nhất cả hai nên ra ngoài tránh mặt người lớn. Cô cảm thấy nói chuyện đối phó với nàng vẫn dễ chịu hơn là với ba mẹ và anh trai, dù gì nàng cũng hiểu rõ con người của mình, nàng sẽ không chắp nhặt.

Trái với suy nghĩ của Tề Khuynh, Thẩm Diệp Nghi sau khi được cô đề xuất dẫn ra ngoài liền trong lòng nhộn nhạo không thôi. Nàng không đoán được suy nghĩ của cô, chỉ nghĩ cô muốn cùng mình có không gian riêng tư nên mới đề xuất như vậy. Nghĩ thế, Thẩm Diệp Nghi vui vẻ ra mặt.

" Có, tôi muốn đi sắm ít đồ. "

Tề Khuynh gật đầu, lại leo lên giường nằm, lần này cô không xem ti vi nữa, trực tiếp kéo chăn lên đắp cả người, giọng họng tùy hứng. " Ngủ trưa dậy chúng ta sẽ đi. "

Thấy cô đã mệt như vậy Thẩm Diệp Nghi không giấu được vẻ xót xa trong ánh mắt, dù rất muốn cùng cô nằm xuống ngủ nhưng nàng nghĩ cô có lẽ sẽ không muốn nên cũng đứng dậy rời đi, trước khi rời khỏi còn không quên tắt đèn cho cô.

...

Buổi chiều, Tề Khuynh thật sự như đã nói dẫn Thẩm Diệp Nghi ra ngoài mua đồ. Cô chở nàng đến trung tâm mua sắm, tùy ý nàng đi hết chỗ này chỗ kia mua đồ còn mình chỉ đi theo sau giúp nàng xách.

" Lựa tới lựa lui hơn phân nữa đều là đồ dành cho thú cưng, chị tính nuôi con gì sao? " Tề Khuynh nhìn mấy cái giỏ trên tay mình, thức ăn cho mèo và chó các thứ ba la ba la, nhưng cô lại chưa từng nghe nàng nói sẽ nuôi con pet gì.

" Tôi quên nói với em, hôm qua lúc đi ra ngoài tôi có gặp một đàn mèo hoang trên đường, thấy chúng tội nghiệp quá nên tôi kêu Lý Tuân mang đến cơ sở thu nhận mèo hoang, bây giờ tôi đi mua chút đồ ăn mang đến đó. " Mặc dù có lòng tốt nhưng Thẩm Diệp Nghi lại không có ý định thu nhận một trong số chúng, không phải nàng không thích động vật, chỉ là cơ thể nàng không cho phép nàng tiếp xúc nhiều với lông của chúng.

Xem như đã lí giải Tề Khuynh cũng không thắc mắc thêm gì nữa, cô lại tiếp tục cùng Thẩm Diệp Nghi rảo thêm một tầng, sau đó thì ghé vào một khu ăn nhẹ cho buổi chiều rồi mới rời đi.

Tề Khuynh chở Thẩm Diệp Nghi đến chỗ thu nhận chó mèo hoang như nàng nói. Đến nơi, Tề Khuynh thấy chỗ này cũng không phải cơ sở gì quy mô lắm, giống như một cửa tiệm nhỏ, bên trong có rất nhiều cái lồng đang nhốt mấy con mèo và chó nhỏ. Tề Khuynh nghĩ, chắc chủ của chỗ này là người rất thương động vật, tuy nhiên kinh tế lại không cho phép người này phát huy hết lòng tốt của mình.

Cả hai cùng bước đến chỗ quầy có ông chủ đang ngồi, ông chủ nhìn thấy Thẩm Diệp Nghi liền nhận ra nàng, ông niềm nở cười chào.

" Là cô đến à, có phải đã suy nghĩ lại rồi không? Muốn nhận một bé về nuôi cho vui nhà vui cửa. "

Thẩm Diệp Nghi lắc đầu cười trừ, nàng vốn chỉ có lòng tốt, cũng không phải người từ bi, tuy nhìn thấy lũ mèo bị bỏ này trông rất tội nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc sức khỏe của mình mà nhận bọn nó về.

" Hôm qua tôi có nói hôm nay sẽ ghé qua đây, tiện thể mua một chút thức ăn cho bọn nó, xem như tôi và bọn nó có duyên, việc gì có thể giúp được tôi sẽ cố gắng giúp. "

Dứt lời nàng nói Tề Khuynh liền đặt hai bao thức ăn mèo lên bàn trước mặt ông chủ, sau đó lại đi ra xe xách vô tiếp ba bốn bao nữa.

Ông chủ nhìn từng ấy bao thức ăn, đều là loại tốt đắt tiền mà ông ít khi mua cho lũ mèo ăn vì điều kiện kinh phí, bây giờ đột nhiên trên trời rớt xuống một người tốt, người này không những giúp ông thu về mèo hoang còn giúp ông mua luôn cả thức ăn cho bọn chúng, xem ra lũ mèo này cũng thật tốt số khi gặp người như nàng.

'Meo~'

Một con mèo lông trắng đột ngột nhảy xuống từ cái kệ phía trong, nó kêu lên hai tiếng rồi đi từ từ đến chỗ hai người đang đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người nó dường như rất cảnh giác lại kêu thêm hai tiếng nữa.

'Meo~ meo~'

Ông chủ cũng nhìn thấy sự xuất hiện của con mèo, ông định mở miệng gọi nó đến thì bên tai đột ngột vang lên tiếng 'hắt xì'.

Thẩm Diệp Nghi, nàng bị dị ứng với lông mèo!

Tề Khuynh cũng dường như nhớ ra một chuyện, cô lập tức trừng mắt đuổi con mèo chạy vào trong rồi quay lại đỡ lấy nàng, nói với ông chủ.

" Hết chuyện rồi chúng tôi về trước, chị ấy bị dị ứng với lông của chó mèo, không thể ở lâu. "

Ông chủ lập tức gật đầu đã hiểu, ông lại lần nữa lên tiếng cảm ơn với hai người.

Tề Khuynh cũng không có chuyện để nói, cô nhanh chóng kéo Thẩm Diệp nghi ra xe, để nàng hít thở không khí bên ngoài một lúc mới mở cửa xe cho nàng vào.

" Em đã quên mất chị bị dị ứng với lông của động vật, là em sơ suất, em xin lỗi. " Tề Khuynh cúi người gài dây an toàn cho nàng, ánh mắt cô va phải ánh mắt nàng, lời nói qua ánh mắt biểu thị mười phần thật tâm.

Nhưng...trái với sự thật tâm xin lỗi của Tề Khuynh, Thẩm Diệp Nghi nghe vào lại có chút buồn bã, nàng để tay lên mặt cô, nâng niu mà vuốt ve.

" Khuynh nhi, tôi không muốn giữa chúng ta tồn tại lời xin lỗi, đây cũng không phải lỗi của em, em không cần cảm thấy tự trách. "

Tề Khuynh lắc đầu, quả thật cô chỉ lo tìm cách tránh né Thẩm Diệp Nghi mà quên mất nàng cũng từng là một người giống mình, bởi vì nàng sinh non nên từ nhỏ đã ốm yếu dễ mắc bệnh, nàng bây giờ khá hơn cũng chính là vì mình.

Nghĩ đến những điều này Tề Khuynh càng thêm đau lòng, nhưng đau lòng bao nhiêu thì sự mâu thuẫn và áy náy cũng càng lớn bây nhiêu. Tề Khuynh rất rõ một điều, mình đối với Thẩm Diệp Nghi rất quan trọng, nàng có thể xem nhẹ cảm xúc của người khác nhưng chưa bao giờ xem nhẹ cảm xúc của mình, nàng bỏ mặc người khác cũng sẽ không bỏ mặc mình.

Tề Khuynh, chính là sự ưu tiên của Thẩm Diệp Nghi, nhưng Thẩm Diệp Nghi, lại không phải là sự ưu tiên của Tề Khuynh.

" Chị còn muốn đi đâu nữa không? "

Thẩm Diệp Nghi nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe, hôm nay quả thật thời tiết rất tốt, nàng nghĩ gợi một hồi liền trả lời. " Đến nơi nào đó mát mẻ yên tĩnh đi dạo được không? Tôi cũng không nhớ nó là nơi nào, chỉ muốn cùng em ở một nơi như vậy. "

Tề Khuynh gật đầu, cô đại khái đã nghĩ ra nên chở nàng đến đâu, chiếc xe nãy giờ dừng một chỗ cuối cùng cũng lăn bánh.

'Tách'

___

Thượng Hải

Giơ tay nhìn đồng hồ, đã muốn 21 giờ đến nơi, nữ nhân mệt mỏi gỡ xuống chiếc kính bạc đưa tay xoa xoa ấn đường. Nhân viên công ty hiện tại chắc đã về hết, nàng vì muốn hoàn thành nốt công việc ngày hôm nay mà phải ở lại đến tận bây giờ, trợ lý cũng bị nàng đuổi đi, nàng bây giờ bụng đói, mắt nhức, cố gắng lắm mới có thể lết được cơ thể về đến nhà.

Bởi vì Tề Khuynh đã trở về Bắc Kinh nên khách sạn cũng phải trả, nàng chỉ có một mình nên chỉ có thể về ở nhà cùng mẹ mình. Vừa vào đến nhà quản gia liền xuất hiện giúp nàng cầm áo cùng túi, nàng lê mấy bước chân yếu sức của mình đến ngã nằm ở sofa, mặc dù bụng đói nhưng tâm trí nàng lúc này đã không ngừng hiện lên hình bóng của người kia, nàng thật sự rất nhớ cô.

" Cô chủ, cơm luôn được giữ ấm đợi cô về ăn, cô có muốn dùng cơm bây giờ không? "

Quản gia tiến tới đặt ly nước ấm trên bàn, bà chủ đã luôn dặn ông phải chăm lo sức khỏe cho Mặc Huyền Ca khi những ngày nàng còn ở đây, chung quy bà chủ vẫn rất để tâm đến đứa con gái của mình.

" Dọn ra đi tôi sẽ ăn. " Mặc Huyền Ca nói một cách qua loa. Nàng lấy điện thoại mở vào mục tin nhắn, phát hiện tin nhắn của cả hai dừng lại là khoảng 3 tiếng trước, bây giờ cũng tầm 21 giờ rưỡi, chắc có lẽ Tề Khuynh đã nằm nghỉ ngơi ở trong phòng rồi.

Quản gia nghe lời nàng nói cũng lập tức cho người dọn bữa tối ra bàn, Mặc Huyền Ca tuy không có khẩu vị nhưng vì tránh đói cũng gáng ăn một bát cơm rồi về phòng tắm rửa thay đồ. Nàng mặc một chiếc váy ngủ trắng rồi nằm trên giường, cùng lúc điện thoại vang lên tiếng chuông, nàng nhìn tên người gọi đến liền mỉm cười bắt máy.

" Đang làm gì? "

Mặc Huyền Ca nhìn góc mặt từ bên dưới của Tề Khuynh qua video call, cô đang ngồi tựa lưng vào giường, điện thoại có lẽ đã được cô kê vào gối, cô một tay cầm bịch bánh một tay cầm remote, chắc là đang xem ti vi.

" Đang xem phim, chị đã ăn tối chưa? "

Tề Khuynh khẽ liếc vào màn hình điện thoại, không biết là do nàng cố ý hay vô tình mà camera điện thoại lại chiếu thẳng vào cổ áo nàng. Do là váy ngủ hai dây cho nên vải che thân rất mát mắt, phần ngực nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của nàng càng ngày càng lộ rõ sau lớp vải, quả thật có hơi sinh động...

" Vừa ăn lúc nãy, cảm giác không ngon miệng lắm. " Mặc Huyền Ca đương cũng chú ý đến ánh mắt của Tề Khuynh, nàng mím môi, không cam tâm cô lại không nhìn mặt mình mà đi nhìn ngực mình. " Hôm nay thế nào? Đã nói chuyện với anh trai em chưa? "

Tề Khuynh gật đầu, cô cảm thấy nếu nhìn thêm một chút nữa bản thân chắn chắn sẽ bốc hỏa nên liền dời ánh mắt đi chỗ khác. " Đã nói, dù anh ấy không có thái độ gì quá quắt cho lắm nhưng cũng không phải là thái độ thỏa thuận. "

Mặc Huyền Ca nghe liền hiểu. Chung quy Tề Thiên Vũ dù không chấp nhận nhưng vì hắn thương em gái nên sẽ không làm ra cái hành động gì tổn thương đến em gái mình, điều đó cũng là điều nàng ấn tượng ở nam nhân này.

" Không sao, anh em không chấp nhận tôi cũng sẽ có cách khiến anh em chấp nhận, vị trí con dâu nhà em tôi chắc chắn nắm trong lòng bàn tay. " Nữ nhân nói xong liền cười tựa như đùa giỡn, nhưng hơn ai hết Tề Khuynh hiểu rõ nàng đang nói là nghiêm túc.

" Hôm nay em đã đi đâu và làm gì? Kể ra, không được giấu giếm. "

Tề Khuynh hơi nghiêng đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, cô nhướng mày tỏ vẻ như đang nhớ, sau đó liền tắt ti vi cầm điện thoại nằm xuống một bên.

" Thật sự muốn nghe hết? "

Mặc Huyền Ca gật đầu chắc nịch, " Muốn nghe hết. "

Tề Khuynh thật sự chiều theo ý nàng, cô từ từ nhớ lại chuyện cả ngày hôm nay rồi kể hết với nàng một lượt không sót chuyện gì, kể cả chuyện cô cùng Thẩm Diệp Nghi ra ngoài nói chuyện cũng kể nốt, thật sự mang hết sự tin tưởng của mình đặt lên nàng.

Mặc Huyền Ca nghe xong nói không khó chịu là nói dối, nhưng hiện tại cả hai đang không gần nhau, nàng cũng hiểu cho tình cảnh của Tề Khuynh nên không thể hiện gì nhiều qua mặt, nàng chỉ gật đầu sau đó trừng mắt cảnh cáo cô.

" Tôi không cấm em nói chuyện, nhưng tiếp xúc thân mật thì không thể, dù trước đó em và cô ta có thân thiết đến mức nào nhưng hiện tại em là chậu đã cắm hoa, em nên biết xử sự. "

Mặc dù bình thường ở trước mặt Tề Khuynh Mặc Huyền Ca luôn tỏ ra nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng kể ra nàng vẫn lớn tuổi hơn cô, lời nói ra cũng mang nhiều phong thái của người trưởng thành, giống như là..răn đe.

" Em biết rồi, chị ngủ sớm đi mai còn đi làm, không phải sao? "

Kể ra Mặc Huyền Ca cũng có chút buồn ngủ, nàng gật đầu.

" Ừm, em cũng phải ngủ sớm. "

Tề Khuynh: " Ngủ ngon "

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.