Một câu hỏi hữu ý rơi xuống đầu Tề Khuynh, cô nhìn anh. Nếu là trước kia, khi Tề Thiên Vũ hay ai khác hỏi câu này, Tề Khuynh sẽ ngay lập tức đứng lên dõng dạc định ngày cưới, nhưng vận đổi sao dời, Tề Khuynh bây giờ vốn không còn là thiếu nữ một tiếng 'Diệp Nghi' hai tiếng cũng 'Diệp Nghi' khi trước nữa. Cô hiện tại đã trưởng thành, có chính kiến, có quan điểm và lý tưởng sống của riêng mình, mà Thẩm Diệp Nghi định sẵn chỉ là một phần quá khứ tươi đẹp của cô, còn tương lai của cô định sẵn chính là Mặc Huyền Ca.
Có lẽ ngoài Tề Thiên Sinh và cậu trai mới đến là Diên Hy không biết gì ra thì còn lại bao gồm cả Tề phu nhân cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng sau câu hỏi của Tề Thiên Vũ. Bà vốn đã biết đến chuyện của Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca từ lâu, chỉ là bà không nhắc đến. Một phần vì thương con, một phần vì không muốn chuyện thêm rối ren nên bà chọn cách im lặng mặc con gái xử trí, chỉ là không ngờ đến hôm nay đông đủ mọi người, con trai bà lại đem chuyện cưới hỏi này ra nói huỵch toẹt khiến người làm mẹ như bà nhất thời không biết nói đỡ thế nào.
" Chuyện này... " Bởi vì có người ngoài, Tề Khuynh không tiện ba mặt nói thẳng, chung quy đây vẫn là chuyện gia đình, liên quan đến gia đình thì chính là liên quan đến mặt mũi, cô không giữ mặt cho mình thì cũng nên giữ mặt cho ba mẹ, đợi khi không có người ngoài cô chắc chắn sẽ nói rõ với bọn họ.
Rốt cuộc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra lời nào nên nói lời nào không nên nói. Thẩm Diệp Nghi ngồi kế bên, nàng rũ mắt, ánh mắt thoáng qua sự thất vọng, nàng mở lời.
" Có hơi gấp nhưng hai tháng nữa là vừa đẹp, đến lúc đó vừa tổ chức đám cưới vừa mừng năm mới luôn, dù gì năm sau cũng là năm tốt của Khuynh nhi mà. " Nữ nhân cố ý xích lại gần Tề Khuynh, đưa tay câu lấy cánh tay cô, ánh mắt dịu dàng hàm chứa cả biển tình nhìn cô, như là ra hiệu nhưng lại cất giấu tâm tư trong đó.
Tề Khuynh nhìn Thẩm Diệp Nghi với ánh mắt ngờ vực, cô không biết nàng đây là có ý gì, nhưng chuyện cưới hỏi này cô và nàng chưa từng bàn qua với nhau, cô căn bản là không biết nàng đã tính trước.
Miễn cưỡng gật đầu xem như đồng ý, dù gì trước mặt người ngoài cô cũng không thể không cho nàng mặt mũi.
Tề Thiên Vũ làm sao mà không nghe ra ba cái lời vặt vãnh qua mặt của hai người, anh chiếu lệ gật đầu, lại xem như đó là thật, nói tiếp. " Thế váy cưới, nhẫn đã chuẩn bị đến đâu rồi? Anh có quen một người bạn làm bên thời trang, chúng ta có thể nhờ cậu ấy thiết kế cho hai đứa một bộ váy cưới thật đẹp. "
Không chờ Tề Khuynh lại lên tiếng, Tề Thiên Sinh đã nhanh chóng đưa ra ý kiến. " Còn nơi tổ chức hôn lễ nữa, hai đứa tính tổ chức ở đảo hay ở đâu, khách mời thế nào? "
Nhắc đến đám cưới của con gái và 'con dâu' đã định sẵn trong tiềm thức này, Tề Thiên Sinh dường như có một sự hứng khởi khó tả, bao nhiêu vui vẻ, chờ mong đều phô hết trên mặt.
" Chuyện này con và chị ấy đã có nói với nhau trước đó rồi, ba mẹ không cần lo, hai người lo là nên lo cho anh Thiên Vũ, cũng không biết khi nào anh ấy mới lấy vợ, theo vai vế thì anh ấy đáng ra phải cưới trước rồi mới tới con. " Tề Khuynh ngay lập tức chuyển vấn đề sang trên đầu anh trai mình, theo phong tục xưa của người hoa, trong nhà có anh/em thì chuyện cưới hỏi cũng nên có thứ tự, nếu anh chưa lấy vợ thì em sao dám gả 'chồng'.
Tề Thiên Vũ tức thì trừng mắt nhìn cô, quả nhiên em gái nuôi lớn rồi lại bắt đầu làm phản, lời anh trai nói, chuyện anh trai sắp xếp bây giờ cô cũng không còn muốn nghe theo nữa, bắt đầu có chính kiến liền xem anh trai trở thành phiền phức rồi.
" Khuynh nhi nói cũng có lý, Thiên Vũ, khi nào thì con mới chịu dẫn con dâu về ra mắt chúng ta đây. " Tề Thiên Sinh hào hứng vỗ vỗ tay vợ mình kế bên, hắn suốt ngày lo chuyện công ty, rất ít khi quan tâm đến vấn đề tình cảm của con trẻ, trong nhận thức của hắn, con trai lớn và con gái út đều là những đứa trẻ sinh ra ở vạch đít được hắn bồi dưỡng và chăm chút rất kĩ, chắc chắn về phương diện tình cảm sẽ không làm hắn mất mặt, cho nên hắn đối với chuyện này vẫn không quá sít sao, đều là để con trẻ tự quyết định.
Tề Thiên Vũ giả vờ 'khụ' một tiếng, xiên miếng táo trên bàn cho vào miệng, bình tĩnh trả lời.
" Chuyện công ty vẫn còn rất nhiều, có mấy dự án quan trọng vẫn chưa đâu vào đâu hết nên con làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Còn Khuynh nhi, không cần chạy đi đâu tìm hết người ta đã ở ngay trước mặt con bé rồi, nếu không mau cho người ta một danh phận thì còn gì đáng mặt mũi nữa không? "
Tề Thiên Sinh lại lần nữa gật đầu tán thành, quả nhiên người chưa biết nói gì cũng nghe, cảm thấy bên nào nói cũng có lý, chỉ có vợ hắn, ngồi bên cạnh là liên tục lắc đầu.
" Diệp Nghi này, mắt của con..thật sự đã tốt rồi phải không? Nó có để lại di chứng nào không? " Mẹ Tề quả thật đã xem Thẩm Diệp Nghi như con gái thứ hai của mình, bà rất biết ơn chuyện nàng đã hiến đôi mắt của mình cho Tề Khuynh, cũng bởi vì chuyện này mà bà luôn canh cánh trong lòng vấn đề của con gái bà với người phụ nữ kia, bà không hiểu vì sao một người tốt, sẵn sàng hiến tặng ánh sáng của mình cho con gái bà mà con gái bà lại không yêu, cứ một lòng một dạ với người phụ nữ chỉ mới tiếp xúc chưa đầy ba tháng, đây rốt cuộc là tình yêu của giới trẻ ư?
Nhắc đến chuyện này Thẩm Diệp Nghi lại liếc mắt nhìn Tề Khuynh, trong ánh mắt chưa bao giờ có sự tiếc nuối, nàng yêu Tề Khuynh, người con gái này là cả thế giới của nàng, nàng đã thề sẽ làm bất cứ chuyện gì để thế giới của mình được vui, nếu thế giới của nàng không có ánh sáng, nàng sẽ lập tức dâng thứ ánh sáng của mình đang có cho cả thế giới, nàng không đòi hỏi gì, chỉ cầu thế giới của nàng sẽ mãi bên nàng.
" Ca phẫu thuật rất thuận lợi bác ạ, người nhận và người hiến độ tương thích rất cao, qua thời gian dài tĩnh dưỡng bác sĩ cũng bảo mắt cháu không còn vấn đề gì nữa, chỉ dặn dò một số thứ lặt vặt thôi. "
Tề phu nhân rốt cuộc cũng yên tâm, gật đầu.
" Đã nghe rõ rồi phải không? Biết bản thân mình nên làm gì rồi đúng không? " Tề Thiên Vũ lại trừng mắt nhìn cô, như một lời cảnh cáo nếu cô có bất cứ hành động nào làm tổn thương đến nàng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tề Khuynh im lặng không trả lời, cô biết Thẩm Diệp Nghi từ lâu đã trở thành một phần trong gia đình của mình, trở thành một phần không thể xóa trong cuộc đời của cô, sự hy sinh của nàng đã vô tình đẩy cô vào giữa ranh giới của sự áy náy và tội lỗi, cô không thể tổn thương nàng, cũng không thể cho nàng thứ tình cảm mà nàng muốn.
Chủ đề câu chuyện luân phiên liên tục, rất nhanh mặt trời đã đứng bóng, Diên Hy được ba mẹ Tề giữ lại ăn cơm cùng, Thẩm Diệp Nghi cũng thế. Trong suốt bữa ăn nàng luôn cẩn thận chăm chút cho Tề Khuynh, dường như đối với nàng, Tề Khuynh dù có lớn xác thì vẫn là cô bé ngày nào tẻn tẻn theo sau lưng nàng đòi nàng chăm sóc, nàng vừa thể hiện tốt vai trò của một người chị, vừa chứng minh cho ba mẹ Tề thấy nàng chính là một hiền thê danh xứng với thực.
Sự ân cần của Thẩm Diệp Nghi trong mắt người ngoài chính là một điều bình thường của một người vợ sắp cưới, nhưng đối với Tề Khuynh, người đã có bạn gái lại không cảm thấy vậy. Cô hạn chế tiếp xúc thân mật với nàng nhất có thể, chỉ ăn đồ ăn gắp không ăn đồ nàng đút. Mặc dù biết nàng sẽ để ý, sẽ nghĩ nhiều nhưng cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cô cần chặt đứt phần tâm tư này của nàng.
Sau bữa ăn Tề Thiên Vũ liền trở về thư phòng gọi gặp riêng Tề Khuynh, anh nhìn đứa em gái từ nhỏ đến lớn luôn nghe lời của mình giờ đây đã có sự đổi thay trong lòng liền dâng lên một cỗ cảm xúc mất mát, hắn quay người, đi ra bên ngoài ban công hút thuốc.
" Từ lúc nào em và cô ta bắt đầu qua lại? "
Tề Khuynh im lặng, cô biết những gì mà anh đang nói, cũng tốt, thà rõ ràng mà dứt khoát, còn hơn là im lặng mà dây dưa.
" Có thể là mới đây hoặc cũng có thể là lâu rồi. " Tình cảm giữa cô và Mặc Huyền Ca không phải ngày một ngày hai mà là ngày này qua tháng nọ mà hình thành, trong vô thức Tề Khuynh cũng không xác định được chính xác thời gian cả hai bên nhau.
" Em có chắc là em yêu cô ta không? " Tề Thiên Vũ không biết trong lòng bản thân hiện tại là tư vị gì, người phụ nữ hắn ghét nhất, ganh đua nhất lại đang quen em gái hắn. Dù cho từng ấy năm hắn và nàng nước sông không phạm nước giếng, nhưng người phụ nữ lòng đầy toan tính như nàng nếu em gái hắn ở bên chắc chắn sẽ có ngày bị nàng tính kế không còn một manh giáp gì, đến lúc đó người làm anh như hắn sẽ hối hận không thôi.
" Khuynh nhi em không biết, Mặc Huyền Ca cô ta thâm sâu khó lường như thế nào, mọi việc cô ta làm đều như một cái bẫy, chỉ cần em không cẩn thận ngã xuống, cô ta sẽ có hàng trăm hàng vạn cách khiến em rơi vào đau khổ, sau đó là mất đi tất cả. Người như vậy, chắc chắn sẽ không đến với em vì tình yêu. "
Mày đẹp lập tức nhíu chặt, Tề Khuynh cảm thấy hai chữ 'cô ta' phát ra từ miệng anh mình thật khó nghe. Cô biết anh đang nghĩ cho mình, nhưng cách anh suy nghĩ cũng quá cực đoan rồi, một người phụ nữ tiền tài địa vị không thiếu, tính tình kiêu ngạo như nàng mà sẽ hạ mình đi làm mấy chuyện tính toán kiểu như vậy sao? Huống chi đêm qua nàng còn...
Không đồng tình với cách suy nghĩ của anh, Tề Khuynh lập tức lên tiếng.
" Em yêu cô ấy là điều không ai có thể thay đổi, còn cô ấy có yêu em hay không tự bản thân em sẽ biết. Nếu đúng như anh nói tình yêu của cô ấy chỉ xuất phát từ sự tính toán thì chúng ta đã tính trước cô ấy một bước rồi. Đêm đó...em đã làm chuyện có lỗi với cô ấy, bây giờ sự xuất hiện của em cũng xem như một cách khắc phục lỗi lầm, nếu một ngày nào đó em phát hiện ra cô ấy chỉ đang lợi dụng mình, thì em sẽ xem như đó là một bài học mà mình phải trả cho cô ấy. "
Tề Thiên Vũ xác thực em gái hắn đã yêu Mặc Huyền Ca, yêu đến mức hắn không lường tới. Có điều qua cách nói của em gái, hắn cũng phần nào yên tâm vì cô vẫn giữ lại cho mình một chút lí trí. Xem ra sự thay đổi của Tề Khuynh phần lớn phải kể đến công của Mặc Huyền Ca, nàng thật sự đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều.
" Vậy còn Diệp Nghi thì sao? Con bé đã đợi em nhiều năm như vậy? Em sẽ làm gì với phần ân tình này đây? Từ chối, làm lơ hay âm thầm chấp nhận? "
Tề Thiên Vũ thừa nhận bản thân là một người thiên vị em gái, nhưng hắn cũng là một người đàn ông tỏ rõ lý lẽ, quan điểm của mình. Thẩm Diệp Nghi từ nhỏ đã theo bên cạnh Tề Khuynh, thay hắn chăm sóc Tề Khuynh lớn lên một cách an toàn, cũng là nàng đã không ngần ngại từ bỏ ánh sáng của mình để mang đến ánh sáng cho em gái hắn, phần tình này hắn đến chết cũng không quên, vì thế từ khi nhận thức được tình cảm của nàng dành cho cô, hắn đã âm thầm ủng hộ, cũng âm thầm xem nàng như em gái thứ hai của mình.
" Gì cũng được, chỉ riêng chấp nhận là không thể. "
***Ai như mình k, ghét học thể dục cực kì😭 thà ngồi lớp học 5 tiết còn hơn 2 tiết thể dục, ta nói nó oảii
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]