Mặc Huyền Ca tuyệt vọng nhắm mắt khi chiếc xe vẫn đang lao về phía trước với tốc độ không giảm, một cảm giác bất lực khi không thể làm gì để chống lại cái chết trước mắt, nàng cảm thấy hối tiếc vì những điều mình chưa làm, những lời còn chưa nói. Giờ đây đầu óc nàng chỉ một mảnh trắng xóa, nàng không còn nghĩ được gì nữa, thứ duy nhất nàng nhớ đến bây giờ lại là gương mặt của cô mỗi lúc xuất hiện khi nàng gặp khó khăn, xuất hiện để bế nàng đi, xuất hiện để ôm nàng vào lòng, xuất hiện vì lo lắng cho nàng. Nàng không biết cô trong lòng mình chiếm bao nhiêu phân lượng, nhưng ngay lúc thật sự đối mặt với cái chết, thứ nàng tha thiết nhất chính là gặp được cô chứ không phải tiền tài và Mặc thị như nàng nghĩ trước đó.
Mặc Huyền Ca an ổn ngồi lại trên ghế, nàng không còn khẩn trương hay sợ hãi như lúc đầu nữa, nàng chỉ im lặng nhắm mắt chờ đợi điều sẽ đến đang đến, rồi bỗng nhớ đến trên xe không chỉ có một mình mình nàng mới lên tiếng nói một câu với người đó.
" Xin lỗi cô Lâm Anh. "
Lâm Anh đang khẩn trương nghe nàng nói lại càng hoảng sợ thêm, chị vẫn cố gắng đạp phanh để hy vọng phép màu có thể xảy đến, đồng thời trấn tỉnh nàng.
" Mặc tổng cô nói cái gì vậy? Chúng ta sẽ không sao hết, sẽ không chết cô hiểu không? "
Lâm Anh tuy nói là vậy nhưng ai có thể đảm bảo với tốc độ tông chết một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-ngai-suy-tinh-roi/3375214/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.