Mặc Huyền Ca ngồi trong phòng làm việc nhưng cứ cách 10' là lại quan sát Tề Khuynh ở bên ngoài, qua lớp kính một chiều nàng thấy được cô trạng thái có phần đờ đẫn không tập trung, cứ gục lên gục xuống như sắp ngủ tới nơi. Không nhìn được nữa, nàng quyết định cho gọi cô vào.
Tề Khuynh dù bị gọi vào phòng làm việc của nàng nhưng cũng không ngăn được bản thân ngáp một cái, cô lấy tay lau nước ở khóe mắt, hỏi nàng.
" Mặc tổng, chị gọi tôi sao? "
Mặc Huyền Ca gật đầu, không lòng vòng đi thẳng vào vấn đề muốn nói.
" Có muốn trở về ngủ không? "
Tề Khuynh thụ sủng nhược kinh, giật mình hỏi lại. " Có thể sao? "
Nàng lại gật đầu.
" Nhưng còn công việc thì sao? " Tề Khuynh vẫn còn nghi ngờ, suy cho cùng nàng yêu thích công việc như thế, luôn đặt nó lên hàng đầu thì làm gì có chuyện để nhân viên nghỉ giữa chừng như vậy.
" Công việc có thể làm sao, em bây giờ không tỉnh táo thì có thể làm được gì? Năng suất làm việc không những giảm mà còn ảnh hưởng đến công ty, đến lúc đó em lấy gì đền bù tổn thất? " Mặc Huyền Ca kiên nhẫn đưa ra những lý do hợp lý nhất buộc cô phải trở về ngủ.
Tề Khuynh nghe những lời này từ miệng nàng lại có chút buồn cười, cái gì chứ câu này không phải hôm qua cô vừa nói với nàng hay sao? Bây giờ nàng lại lấy nói nó với chính mình.
Tề Khuynh nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tong-ngai-suy-tinh-roi/3374220/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.