A Nguyễn ngày thường dù chỉ ở nhà có một mình nhưng chưa từng có thói quen ngủ nướng, trong lòng Tôn thị không khỏi có chút hoảng hốt.
Hắn lau lau tay lên tạp dề, cúi đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ sợ hãi của Ngụy Lạc, nói: "A Lạc xuống ruộng gọi nương con trở về ngay nhé, cha đi nhà cũ trước xem thế nào."
Ngụy Lạc nghe lời mang guốc gỗ vào rồi chạy vào trong ruộng, cả đầu Tôn thị đều đang nghĩ đến chuyện của A Nguyễn, ngay cả chuyện dặn dò bé đi đường cẩn thận đừng để ngã cũng đã quên mất.
Tôn thị khóa cửa lại, lập tức đến nhà cũ. Thật sự như lời Ngụy Lạc đã nói, A Nguyễn đến bây giờ còn chưa dậy, cửa sân là được người khóa lại từ bên trong.
Tôn thị ghé vào cửa gọi liên tiếp nhưng trong nhà không có bất kì ai trả lời, hắn nóng vội đi tới đi lui trước cửa, cho đến Ngụy Liên sải bước đi tới.
"Để ta đi tìm một cái thang leo vào." Ngụy Liên chỉ nói một câu như vậy liền về nhà khiêng thang tới, nàng leo vào trước rồi mở cửa sân viện từ bên trong để Tôn thị và Ngụy Lạc đi vào.
Cửa nhà chính cũng được người khóa lại từ bên trong, Ngụy Liên dường như không chút do dự quyết định tông cửa đi vào.
Dùng sức đập một hồi lâu, khoá cửa bên trong bị phá hư, ba người lúc này mới đi vào.
Dù sao nam nữ khác biệt, Ngụy Liên đứng ở ngoài cửa buồng trong, để Tôn thị đi vào trước nhìn xem sao lại thế này.
Tôn thị vén rèm vải lên, liếc mắt một cái đã thấy A Nguyễn cuộn tròn người thành một khối bên trong giường.
"A Nguyễn?" Tôn thị cuống quít đi đến mép giường, mới phát hiện mặt A Nguyễn bị sốt đỏ bừng đôi môi trắng bệch, thân mình cuộn tròn ở trên giường, lại mang theo từng trận run rẩy.
Tôn thị run rẩy đặt tay lên đầu A Nguyễn sờ soạng một phen, bị nóng làm cho hô lên một tiếng, lập tức kêu Ngụy Liên đi mời đại phu đến đây!
Sau khi Ngụy Liên rời đi Tôn thị cũng không nhàn rỗi, chạy nhanh mang nước lạnh tới, nhúng khăn ướt đắp lên đầu A Nguyễn, vén tóc mái mướt mồ hôi trên trán dính sát vào da mặt hắn lên, lúc này mới phát hiện trán của hắn không biết đụng vào nơi nào mà sưng lên, vừa đỏ vừa tím, vừa nhìn đã thấy sợ.
Tôn thị nhìn thấy thì giật mình, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, trong lòng nói thầm, dáng vẻ này của A Nguyễn, chẳng lẽ là bị A Mẫn đánh?
Hay là cảm giác mới mẻ của Ngụy Mẫn đối với A Nguyễn đã qua, bắt đầu động tay động chân đánh mắng người phu lang câm đánh không thể né mắng không thể cãi này?
Tôn thị bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu phủ định sẽ không sẽ không, hắn gả đến đây đã ngần ấy năm, cũng coi như là nhìn Ngụy Mẫn lớn lên, nàng không phải là loại người như vậy.
Nhưng nếu không phải Ngụy Mẫn đánh, trên đầu A Nguyễn sao lại bị sưng thế này? Sao lại bị sốt thành như vậy? A Nguyễn cũng không phải trẻ con, chắc cũng sẽ không lỗ mãng như A Lạc đi đường hấp tấp còn để bị té ngã.
Tôn thị sắc mặt đổi tới đổi lui, nhìn thoáng qua ngoài cửa, thấy Ngụy Liên còn chưa trở về, nhẹ nhàng kéo vạt áo trung y của A Nguyễn ra, kiểm tra trên người hắn một chút.
Không cần nhìn quá nhiều, chỉ nhìn đến cổ thì Tôn thị lập tức dừng tay lại. Trên cổ trắng nõn thon dài của A Nguyễn phủ kín dấu vết sau hoan ái, màu sắc đậm nhạt không giống nhau đến giờ vẫn chưa mờ đi......
Cái này, cái này......
Tôn thị ngồi bên mép giường mày nhăn lại thành đường, tay bấu nhau nhau. Đợi trong chốc lát thấy Ngụy Liên còn chưa đến thì ra ngoài nhìn thoáng qua.
Ngụy Lạc ngoan ngoãn đứng ở mép giường, mắt hồng hồng nhìn người trên giường, thấy Tôn thị đi ra ngoài, lúc này mới trộm dùng tay sờ mặt A Nguyễn, nhỏ giọng nhắc mãi, "Đừng sợ đừng sợ nha."
Cũng không biết là nói cho A Nguyễn nghe hay là đang nói cho bản thân bé nghe.
Hôm qua trời mưa quá lớn, đường trong thôn lầy lội không dễ đi. Đại phu cũng đã là người hơn 50 tuổi, trong lòng tới bước nhanh cũng không dám, nếu không người bệnh còn chưa gặp được mà mình lại ngã tới bệnh thì còn thăm khám thế nào?
Ngụy Liên đỡ đại phu đi vài bước, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống trước mặt nàng, nói: "Muội muội ta không ở nhà, muội phu kia của ta lại bệnh thật sự rất nặng, không thể chậm trễ nữa, ngài mau lên đây ta cõng ngài đi."
Đại phu thấy mạng người quan trọng, cũng không hề chối từ.
Tôn thị nôn nóng đi tới đi lui trước cửa, xa xa thấy Ngụy Liên cõng đại phu đến đây, lập tức đón vào.
Đại phu vào nhà thấy người trên giường bị sốt đến nỗi ý thức mơ hồ, mày nhướng lên, "Người này sao lại sốt cao như vậy?"
Đôi mắt nhìn người bệnh trên giường không rời, đại phu để hòm thuốc đặt ở một bên, ngồi lên ghế đẩu bắt đầu bắt mạch, "Tay ta bắt mạch cho hắn cũng cảm thấy rợn người, người này nếu lại bị sốt thêm nửa ngày thì sẽ sốt cao mà chết."
Trong lòng của Ngụy Liên và Tôn thị tức khắc trở nên căng thẳng.
Đại phu bắt mạch, thấy trên đầu A Nguyễn có thương tích lại nhìn thử trán hắn, "Nơi này bị thương xong cũng không biết thoa thuốc, may mà không nhiễm trùng, nếu không chạm vào nước thế nào cũng phải để lại sẹo."
Đại phu lải nhải nói không ít, cuối cùng mới đứng trước mặt hai phu thê Ngụy Liên tổng kết nói: "Ít nhất là bắt đầu sốt từ sáng ngày hôm qua, lúc ấy có lẽ là sốt nhẹ.
Lại nhìn lên vết thương trên trán hắn, tuy rằng không nhiễm trùng nhưng bị rách da, bây giờ thoạt nhìn cũng có chút nghiêm trọng, e là ngày hôm qua đã mắc mưa.
Sốt nhẹ lại mắc mưa, vì vậy mới dẫn tới nửa đêm hôm qua bị sốt cao, vẫn luôn như thế sốt tới bây giờ."
Tôn thị nghe đến đó, tim mới lặng lẽ đặt xuống lòng ngực, sắc mặt dễ xem hơn một chút. Như vậy xem ra là sau khi Ngụy Mẫn đi rồi A Nguyễn mới mắc mưa.
Đại phu quay đầu liếc mắt nhìn người trên giường, có chút muốn nói lại thôi, do dự một chút, không nói câu đã đến bên miệng kia nói ra, mà lại nói một câu làm cho phu thê Ngụy Liên cứng đờ tại chổ, "Sốt thành như vậy, ta chỉ có thể hứa là sẽ tận lực chữa trị cho hắn, nếu đến ngày mai cơn sốt này vẫn không hạ xuống, người này khả năng là sẽ không qua khỏi."
Có muốn nói gì, vẫn là phải chờ người trên giường có thể vượt qua rồi lại nói vậy.
Bóng hình Ngụy Liên cứ như bị cố định trên mặt đất, không thể động đậy, khuôn mặt Tôn thị cũng trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Người, người không qua khỏi? Chỉ là một cơn sốt, người sao sao lại không qua khỏi được chứ, đại phu xin ngài hãy cứu sống hắn!"
Đại phu thở dài một tiếng, "Đại phu trị bệnh cứu người là chuyện đương nhiên, nhưng nếu hắn không vượt qua được ta cũng không có cách nào, dù sao ta cũng không thể chạy đến âm tào địa phủ tranh người với Diêm Vương được có phải không?"
"Ta bốc cho hắn chút thuốc, các ngươi tận lực chăm sóc đi."
Đại phu nói xong thu dọn ruỗngng thì rời đi, thân mình Ngụy Liên hơi hoảng một chút, đột nhiên hoàn hồn, nàng kêu Tôn thị đi sắc thuốc, bản thân mình lại cõng đại phu trở về.
Trong Thanh Hòa thôn có hai đại phu. Trong đó nghe nói vị này lúc còn trẻ đã từng làm đại phu trong thành, lúc này già rồi mới về quê. Y thuật ng tốt hơn một chút, nhưng cũng không dễ mời.
Người Ngụy Liên vừa rồi không hề nghĩ ngợi tìm tới chính là nàng, hiện giờ mời người tới tất nhiên cũng phải đưa về, nếu không trên đường bị té ngã, lòng nàng cũng khó mà an tâm được.
Đại phu thấy Ngụy Liên là người thành thật thì thu tiền khám bệnh tại nhà bớt đi một chút, dặn dò nàng hai câu, "Ta nói câu một câu không dễ nghe, muội phu ngươi không chắc có thể chịu đựng được, ngươi hãy mau gọi muội muội của ngươi trở về đi.
Vạn nhất trong lòng hắn có dũng khí vượt qua được thì tốt, nhưng nếu không thì sao? Lại nói nếu không may mắn, nếu hắn...... Hai người họ được nhìn mặt nhau lần cuối cùng cũng tốt......"
Ngụy Liên biết đại phu nói không may mắn, nhưng cũng là lời nói thật, liền gật đầu cảm tạ.
Từ nhà đại phu trở lại nhà cũ, cả Ngụy Liên đều xộc xộc xệch xệch.
Trở về thấy Tôn thị đang sắc thuốc, liền nói: "Ta vào trong huyện gọi A Mẫn về, chàng trước hết nghĩ cách đút A Nguyễn uống thuốc đi nhé."
A Mẫn thích A Nguyễn như vậy, nếu là người đột nhiên không còn, muội muội nàng sẽ như thế nào Ngụy Liên nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Vì có thể đi nhanh chút, Ngụy Liên đi mượn một chiếc xe lừa.
......
buổi sáng Ngụy Mẫn đã cảm thấy ngực có chút không thoải mái, cứ như tối hôm qua ngủ bị thứ gì cấn cả một đêm.
Nàng duỗi tay xoa nhẹ hai lần, vừa mới cầm sách lên, đã thấy phu tử từ cửa tiến vào, nhìn vào trong học đường, cuối cùng tầm mắt ngừng ở trên người nàng, nói: "Ngụy Mẫn, nhà ngươi có người tới tìm ngươi."
Trong nhà?
Ngụy Mẫn buông sách xuống, chạy nhanh đi theo phu tử ra ngoài.
Khi đến cửa thư viện thấy người đứng ở chỗ đó là Ngụy Liên, môi Ngụy Mẫn bất chợt run rẩy, cảm giác trong lòng bất an càng tăng lên, ngón tay rũ bên người không tự giác cuộn tròn thành quyền.
Quả nhiên, Ngụy Liên nhìn thấy nàng không nói bất kì lời vô nghĩa nào, mà lập tức nói thẳng: "A Nguyễn khả năng không qua khỏi rồi, muội mau về nhìn thử đi."
Cả người Ngụy Mẫn ngẩn ra, sau ót như là bị người đập một gậy, chỉ nghe ong một tiếng, trong đầu tức khắc trống rỗng, trước mắt như biến thành màu đen, nửa ngày mới lấy lại được thanh âm, nghẹn ngào run rẩy hỏi: "Tỷ nói, cái gì?"
Ngụy Liên giữ chặt Ngụy Mẫn, cũng không vội cùng nàng nói chuyện, mà là nói với phu tử bên cạnh: "Trong nhà có chuyện, xin người cho nàng nghỉ phép hai ngày."
Phu tử từ phản ứng cùng với dăm ba câu của hai tỷ muội cũng nhìn ra được, đoán được trong nhà Ngụy Mẫn sợ là có chuyện lớn xảy ra, lập tức nói: "Được được được, có chuyện gì thì mau về đi, sau khi về thì đến nói với Vệ phu tử một tiếng là được."
Ngụy Liên cảm tạ liên hồi, kéo Ngụy Mẫn lên xe lừa, một bên trở về đuổi một bên cùng nàng nói tỉ mỉ chuyện buổi sáng hôm nay.
Sau cơn mưa đường nhỏ bị người cùng xe lừa lui tới làm cho trơn trợt lầy lội, lúc các nàng trở về, xe lừa hiên ngang kêu một tiếng không chịu đi lên phía trước nữa.
Ngụy Liên nôn nóng thúc lừa, Ngụy Mẫn càng bực bội hơn đấm xe lừa một cái, thấp giọng mắng một câu, trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, nói: "Tỷ ta về trước đây."
Nói xong thì vén vạt áo lên tới trên eo rồi chạy đi.
Ngụy Mẫn dọc theo đường đi không dám dừng lại, khi về đến nhà thì đã thở hồng hộc, tóc được vấn chỉnh tề cũng bị nàng chạy cho tán loạn, sợi tóc mướt mồ hôi dán lên trên cổ, trên đôi giày vải tràn đầy bùn đất lầy lội cơ hồ nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên người cũng bị dính không ít. Nàng trở về lập tức chui vào trong phòng, thẳng đến khi thấy được người trên giường mới ngừng lại được.
Tôn thị đang ngồi ở mép giường đút thuốc cho A Nguyễn, nhưng số thuốc đút vào được còn ít hơn số thuốc bị chảy ra ngoài, thời điểm đang muốn dùng muỗng cạy miệng hắn ra thì thấy Ngụy Mẫn đã trở lại.
Tôn thị rất thức thời cầm chén thuốc đặt lên ghế bên cạnh, dắt Ngụy Lạc đi ra ngoài, nhường buồng trong lại cho Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn đứng ở cửa, chờ Tôn thị sau khi rời khỏi đây mới đi đến mép giường, ngồi ở mép giường nhìn người ngày hôm qua khi mình đi còn rất khỏe, hiện giờ môi lại trắng bệch hô hấp suy yếu nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời mũi có chút cay, vươn tay vỗ về gương mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, "A Nguyễn?"
Độ ấm trên tay Ngụy Mẫn đều đang run rẩy, nàng ổn định tâm thần, cúi đầu dán trán lên trán của A Nguyễn, thanh âm khàn khàn kêu: "A Nguyễn," nàng dừng một chút, nhắm mắt lại, thanh âm trầm thấp, mang theo nghẹn ngào run rẩy nhỏ đến nỗi không thể phát hiện, "Ta trở về rồi......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]