Ngụy Mẫn mỗi tháng về nhà một chuyến, cùng A Nguyễn triền miên ba ngày lại trở về. Ba ngày nàng về kia nụ cười trên mặt A Nguyễn so với ngày thường rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, cho dù Ngụy Mẫn chỉ nhìn hắn nhiều thêm một cái, hắn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Trong ba ngày này, A Nguyễn dùng đồ ăn trong nhà chế biến đa dạng cho Ngụy Mẫn ăn, mỗi ngày vây quanh nàng, tất nhiên không có thời gian rảnh cầm kim chỉ ở trước mặt nàng.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua mấy tháng, trong chớp mắt xuân đã sang hè, mùa hè đã tới.
Buổi sáng lúc A Nguyễn tỉnh lại thì Ngụy Mẫn đã đi rồi, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy Thê Chủ rời đi nhưng không hề tỉnh dậy.
A Nguyễn ngồi dậy, lúc xuống giường khom lưng mang giày, dường như cảm thấy trước mắt tối sầm, trên eo một trận bủn rủn, thiếu chút nữa cúi đầu ngã quỵ trên mặt đất.
Hắn phản ứng rất nhanh, tay lập tức bắt lấy cột giường, mới may mắn không bị ngã xuống đất. A Nguyễn có chút may mắn vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở ra một hơi, chờ sau khi choáng váng trước mắt từ từ trôi qua mới duỗi tay xoa nhẹ hai bên eo.
Tối hôm qua hai người lăn lộn quá muộn, lúc A Nguyễn có chút mệt thì nghe thấy giọng nói mê hoặc của Thê Chủ hỏi hắn "Một lần cuối cùng nữa được không? Được không?" Tức khắc không được cũng cứng rắn biến thành được.
Cuối cùng Thê Chủ thỏa mãn nhưng hắn lại mệt cả người.
Nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-sung-phu/3371058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.