Tôn thị đứng ở cửa tiễn Lý Băng Nhân ra ngoài, đang chuẩn bị xoay người đi vào nhà thì thấy Ngụy Liên đã dắt nhi tử trở về.
Ngụy Lạc 4 tuổi đúng là đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động, nhìn thấy cha lập tức buông tay mẫu thân ra chạy qua, dang tay ôm chặt chân Tôn thị, ngửa đầu ngọt ngào kêu một tiếng, "Cha."
Tôn thị cười rũ mắt nhìn hắn, tùy ý hỏi vài câu buổi chiều hắn chơi thế nào.
Ngụy Lạc hỏi gì đáp nấy, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập chỉ thiếu viết hai chữ vui mừng.
Ngụy Liên nhìn hai cha con trước mặt, lại nhìn phương hướng Lý Băng Nhân rời đi, do dự chớp mắt một cái, mới hỏi nói: "Vừa rồi ai đến vậy?"
Tôn thị cầm khăn lông ướt khom lưng lau tay cho Ngụy Lạc, nghe vậy động tác cũng không hề dừng, đầu cũng không ngẩng lên, "Lý Băng Nhân thôn cách vách. A Mẫn năm nay cũng đã mười bảy rồi, ta nhờ Lý Băng Nhân đến làm mai cho nàng."
Ngụy Liên nghe vậy cau mày, trong giọng nói rất có vài phần không tán đồng, "A Mẫn hiện tại phải lấy học hành làm trọng."
Tôn thị không quan tâm nàng, chỉ cúi đầu lau sạch hai bàn tay nhỏ của Ngụy Lạc, đứng dậy sờ sờ nhi tử đang ngẩng đầu, nói: "Đi làm bài tập của hôm nay đi, buổi tối nương con sẽ kiểm tra."
Ngụy Lạc nhìn mẫu thân trầm mặc ở kế bên, lại nhìn qua nụ cười ôn nhu nhàn nhạt của cha, chớp chớp hai mắt, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ton-chi-sung-phu/3356456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.