Vương Hoa Sơn đưa tôi đến một nhàhàng sang trọng mà cả đời tôi chưa từng đến, tôi không biết ông ta tìm tôi cóviệc gì, ngồi trước mặt Vương lão tổng mặt tôi căng cứng lại, như ngồi trên bànchông vậy.
“Căng thẳng thế làm gì? Gọi ít đồăn đi.” Ông ta cười.
Cho dù nụ cười đó nhìn rất hiềntừ nhưng tôi càng căng thẳng hơn. Đây có phải sự tĩnh lặng trước cơn giông tốkhông? Đồ ăn nhìn rất ngon, nhưng cho vào mồm thì chẳng khác nào sáp nến, tôicăn bản chẳng còn tâm tư nào mà thưởng thức đồ ăn nữa. Liếc nhìn Lâm Tịch xemcô ta có nét mặt thế nào, vậy mà cô ta bình tĩnh như không, dường như chẳngphải chuyện liên quan đến cô ta. Quả nhiên tài giỏi, sắp chết thế nào cũngkhông biết mà vẫn còn trấn tĩnh như thế được. Lâm Tịch hơi nhướn mắt nhìn tôidịu dàng, toàn thân tôi lạnh toát, đó là nét đẹp gì vậy? Cô ta không đeo kính,tròng mắt cô ta màu xanh biếc. Tại sao lại là màu xanh biếc? Tôi chưa bao giờnhìn kỹ mắt cô ta, đôi mắt biết cướp hồn đoạt phách, tôi rất hiếm khi dám nhìnthẳng vào cô ta đương nhiên chưa từng nghiên cứu mắt cô ta rồi...
“Ân Nhiên.” Vương Hoa Sơn lêntiếng.
“Á!” Tôi giật mình, thậm chí đánhrơi cả đũa, cuống cuồng cúi người nhặt.
“Dùng đôi mới đi.” Ông ta đưa tôiđôi đũa mới.
“À... để tự tôi lấy. Cảm ơn Vươngtổng... Tôi tự lấy được rồi.”
Vương Hoa Sơn lại thở dài rồinói: “Thật ra, cậu là nhân viên tốt, nhưng tại sao cậu lại để xảy ra chuyện lớnnhư vậy, thật khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427808/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.