Vị trí của thôn chúng tôi rất đặc biệt, muốn làm đường rất tốn kém nênđường không được thông. Nhưng thông điện thì sẽ có ti vi, nhìn thấynhững toà nhà cao tầng ở thành phố, những bộ quần áo đẹp đẽ của nam nữthanh niên, tôi sốc. Trước khi có ti vi tôi tưởng thành phố cũng chỉ như thị trấn, chỉ to hơn mà thôi.”
“Sau đó tôi cứ suy nghĩ mãi một vấn đề, con người chỉ có một cuộcđời. Người trong thôn chúng tôi đều giống nhau, cả đời làm kiến khổ sở,bệnh nhẹ chịu đựng, bệnh nặng cũng chịu đựng, đến khi không thể chịuđược nữa người trong thôn mới khênh lên trung tâm y tế trên thị trấn,rồi không có tiền đến bệnh viện lớn, thế là chết, sau đó làm pháp sự mấy ngày rồi chôn. Hang núi vắng vẻ, hoang sơ lạnh lẽo, sau khi chết mặccho sâu bọ cắn xé. Tôi không muốn giống như họ, không có lý tưởng, không có mục tiêu, sống trên đời chỉ vì cái ăn. Tôi nghĩ thông rồi, sau đólén trộm ba nghìn tệ duy nhất của nhà, để lại một bức thư rồi bỏ đi.”
Sa Chức nghẹn ngào: “Trước khi đến thành phố tôi đã chuẩn bị tâm lýsẵn sàng, có nỗi khổ nào tôi không chịu đựng được chứ? Nhưng ở đây, chịu được khổ có nghĩa là anh sẽ sống được tử tế sao? Đương nhiên là không.Đầu tiên tôi làm phục vụ cho một quán mỳ nhỏ, nhưng một tháng chỉ sáutrăm tệ, thực sự không thể khiến tôi hài lòng được. Được người quen giới thiệu tôi làm phục vụ cho khách sạn, lương một nghìn bao ăn ở, rồi quen được một nhân viên tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427807/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.