Sau khi tỉnh dậy, nhận ra mọi việc tồi tệ đó đều không phảinằm mơ, tất cả đều là sự thực, tôi phải dũng cảm đối mặt với nó. Tôi gọi về nhànói không thể gửi tiền được, đương nhiên tôi không nói đã bị lừa hết tiền màchỉ nói là tiêu hết rồi. Mãi lâu sau bố tôi mới nói: “Có phải công việc gặp khókhăn không?”
“Bố, không có gì... thật sự là không có.”
Bố tôi ý tứ sâu xa nói: “Ân Nhiên, năm đó bố bị kẻ khác hãmhại, ngày nào cũng phải chiến đấu với sự tuyệt vọng, hụt hẫng và chán nản. Cólúc bố sụp đổ, tự than rằng “Không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này”.
Nhưng sau khi vượt qua rồi, nhìn lại thấy mình lúc đó thậtngu ngốc, có thời gian tuyệt vọng không bằng dùng khoảng thời gian đó cố gắngphấn đấu. Không sợ kẻ khác chặn đường mình, sợ nhất là tự mình chặn đứng tráitim mình, con hãy nhớ, đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ!”
Ngắt máy, tôi cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi. Giờkhông phải ngày tận thế, tôi còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác, tôi vẫncòn rất trẻ, còn có chí tiến thủ. Ra khỏi địa lao, không khí trong lành, ánhnắng chan hòa, một lần nữa tôi lại gia nhập đội quân tìm việc, đoàn người nàycòn đông đúc hơn cả khi xếp hàng mua vé buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân.
Vất vả năm năm tiểu học, cần cù ba năm cơ sở, quên ăn quênngủ ba năm trung học, vào trường thì cố gắng lấy được cái bằng đại học, giờbằng đại học là cái quái gì chứ? Lơ mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427801/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.