Cô ấy vẫn không biết tôi giận cái gì: “Làm sao?”
“Em nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của mình đi. Chỉ là một công việc thôi, có đáng phải dùng cách đê tiện như thế không?!”
Cô ấy cười khẩy hỏi tôi: “Xin hỏi Ân Nhiên tiên sinh, em chỉ nói vài câu với ông ta, thế cũng khiến anh chướng mắt sao?”
“Bình Bình, nhìn em uốn éo lả lơi như thế anh rất khó chịu!”
“Ân Nhiên, anh có biết công việc này quan trọng với em thế nàokhông?” Lương cứng một tháng đã là hai nghìn tám rồi. Mỗi ngày làm việcsáu tiếng, căn bản là công việc vô cùng nhẹ nhàng. Anh có hiểu không?Nếu không thì anh nuôi em đi!”
“Được, nuôi thì nuôi!”
“Một tháng em phải tiêu năm nghìn, em không đi làm, ngoan ngoãn làmbạn gái anh, mỗi tháng anh cho em năm nghìn. Không cho được chứ gì? Đãkhông cho được thì anh có tư cách gì quản em?”
Cứ thế hai chúng tôi cãi nhau, tôi không biết mình đúng hay sai,nhưng là một thằng đàn ông sao có thể nhẫn nhịn nhìn bạn gái mình liếcmắt đưa tình với thằng khác được?
Tôi sập cửa đi ra...
Tôi bực tức đi lại trong sân công ty, nhân viên trên văn phòng vừahay đến giờ tan làm, tôi thấy Bạch Khiết đi xuống, ra khỏi cửa lớn côngty, đi xuống cầu thang, bầu ngực đầy đặn rung động theo từng nhịp bước,gần như sắp xé rách cả cái áo sơ mi.
Tôi đang định chào thì một chiếc xe hạng sang đi tới, dừng trước mặtBạch Khiết, lại là cái tên có N cái siêu thị liên hoàn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427788/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.