"Không có khả năng, làm sao con có thể nhớ ra được, con..." Từ Vi theo bản năng lắc đầu, phản bác vài câu đột nhiên phản ứng lại lập tức im lặng, bối rối nhìn chồng lại nhìn về phía Miêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, bắt đầu giả ngu, "Đứa nhỏ này, con nói bậy cái gì vậy?"
"Nha đầu chết tiệt, mày bớt ở chỗ này nói bậy đi, nếu mày thật sự nhớ ba mẹ ruột mày là ai? Sao không đi tìm..." Còn chưa dứt lời đã vợ mình đột nhiên giẫm một cước, Thích Hữu Minh tức giận quay đầu, thấy vợ nháy mắt với mfinh, lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, chột dạ im miệng.
Từ Vi nhìn phản ứng của Miêu Nguyệt, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt, con đừng nghe chú con nói bậy, chú..."
"Tôi cảm thấy chú nói rất đúng, tôi quả thật nên trở về tìm bọn họ." Miêu Nguyệt cắt ngang lời Từ Vi, cười như không cười nhìn hai người nói.
"Không được, con không thể trở về!" Từ Vi lập tức nhảy ra phủ quyết, nhưng lại ý thức được phản ứng của mình không đúng, vội vàng sửa miệng, "Cái kia, ý của dì là nói, con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng..." Đừng thế nào bà ta ấp úng nửa ngày cũng không nói ra.
Miêu Nguyệt thu hồi biểu tình trên mặt, vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu nói: "Dì nói đúng, con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy chú dì có thể nói cho con biết, tội bắt cóc trẻ em nếu bị kết án sẽ bị phạt bao nhiêu năm không?"
Hai vợ chồng Từ Vi liếc nhau, đều thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-toan-nang-va-mat-truc-tuyen/2522032/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.