Thẳng cho đến lúc về khách sạn, sắc mặt Ôn Oanh vẫn rất tệ. 
Đàn tranh không giống như khiêu vũ có thể học cấp tốc, trước đây cô cũng chưa từng quay qua hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức diễn qua cảnh này nên mới có chuyện như vậy. 
(╯° ___ °)╯(┴—┴) 
Cô còn nhớ rõ đạo diễn Lưu vỗ vỗ vai cô an ủi nói: “Thực ra cũng không tệ lắm ha.” 
Không tệ mà ổng cười lớn tiếng như vậy làm gì, sợ cô không nghe được hả? 
Nhóm diễn viên chính là người khổ sở nhất, bọn họ không thể thoải mái cười trước mặt Ôn Oanh nhưng cũng không thể nhịn được, Ôn Oanh mặc kệ bọn họ trực tiếp thu dọn đồ đạc đi trước, toàn bộ quá trình đều lấy biểu cảm " Nữ vương không muốn phản ứng bọn thứ dân các người" nhìn bọn họ. 
“Anh biết để đàn đàn tranh là rất khó mà còn cười em thì thật sự không phúc hậu ha ha ha ha ha.” Nghiêm Lạc An cười đến chảy nước mắt. 
“Các người nhịn cười nhịn đến nghẹn cũng không bằng tớ, tớ vừa nhịn cười vừa phải bày ra vẻ ghen ghét khinh thường rất không dễ dàng đó.” Lục Nhã cười đến hai mắt cong như trăng non, tay còn ôm bụng. 
“Bài này chắc trên trời mới có, ở dưới nhân gian hiếm khi được nghe” Lâm Tự Ngôn bình tĩnh cho thêm một đao “Nhân gian mà nghe chắc cũng phải bay lên trời hết.” 
“Ha ha ha ha ha, trở về phải đăng Weibo!” 
Ôn Oanh đi trước một bước đã đăng Weibo kể khổ với fans, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-thuoc-tinh-nu-phu/2584262/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.