Không khí thoảng một mùi hương lạ, khi vừa lên xe, vì hương quá nhạt nên cô không chú ý, nhưng thời gian lâu dần, càng ngày càng nồng đậm, thậm chí hơi kích mũi.
Cô chống người muốn nắm lấy cửa xe, thế nhưng tay lại không có chút sức lực nào, cổ họng lại giống như nghẹn thứ gì đó, không nói được gì,
Dần dần, đầu óc bắt đầu quay cuồng, mí mắt càng ngày càng nặng…
Giây cuối cùng còn ký ức, cô thấy tài xế tháo khẩu trang xuống, quay đầu lại, lộ ra nụ cười hung ác với cô.
“Cô… Cô là…”
…
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết bản thân mình đã hôn mê bao lâu.
Khi tỉnh lại, cô bị một trận khí lạnh kích thích.
Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là một phòng phẫu thuật đơn giản xây bằng xi măng, bức tường màu gỉ sét chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trên đầu treo một ngọn đèn trắng, ánh đèn ảm đạm lắc khiến cô hơi nhức mắt.
Đây là… đâu?
Ý thức dần dần quay lại, trong trí nhớ, cô muốn bắt một chiếc xe đến tiệm làm gốm, về sau, hình như ngửi thấy mùi gì đó trên xe, rồi ngủ mất…
Cô bừng tỉnh lại.
Quay đầu, liền thấy xung quanh đặt hai hàng ống thủy tinh, bên trong là chất lỏng trong suốt, ngâm từng miếng thân thể động vật gì đó, trên tường còn treo rất nhiều thứ kỳ lạ quái dị.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi Formaldehyd khiến người ta buồn nôn.
Còn cô, lúc này đang nằm trên bàn phẫu thuật ở chính giữa phòng, tay và chân đều bị vòng sắt cố định trên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475904/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.