Cô gật đầu.
Hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy, khép đôi mắt lại.
Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông ấy vang lên: “Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Cô mở mắt ra.
Dường như ánh sáng bừng lên ở xung quanh, nhưng vào lúc cô mở mắt ra, cô lại chẳng nhìn thấy bất kỳ nguồn sáng nào cả.
Lục Trình Niên nhắc nhở cô: “Ở dưới chân.”
Đến bây giờ cô mới nhìn xuống chân.
Vừa nhìn thử, cô lập tức kinh ngạc đến mức trưng mắt, bụm miệng không dám tin!
Dưới chân cô là ánh đèn rực rỡ của cả tiểu trấn Antus, những ánh đèn san sát nhau, đủ loại màu sắc, nhưng vừa khéo lại ghép thành chữ tiếng Anh.
“Marry me!”
Cô trừng mắt líu lưỡi, nhất thời quên cả trả lời.
Đột nhiên bàn tay đang nắm tay cô thả lỏng ra, giọng nói dịu dàng đầy từ tính của anh vang lên sau lưng cô.
“Ninh, cưới anh đi, được không?”
Cô vội vàng gật đầu.
Không biết người đàn ông ấy đã bước ra ngoài từ lúc nào, anh quỳ một gối xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn hồng tinh xảo, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Cảnh Ngọc Ninh lại bụm miệng mình.
Tất cả đến một cách quá đỗi đột ngột, không hề có bất kỳ điềm báo nào cả.
Cho dù cô đã biết tối đêm nay sẽ có niềm vui bất ngờ, thế nhưng cô cũng không nghĩ đến lại là niềm vui bất ngờ như thế này.
Đột nhiên mũi của cô xon xót, khóe mắt ẩm ướt, ánh đèn thành thị dưới chân, ngân hà đã bước qua, tất cả đều có thể nhìn thấy được lòng thành của người đàn ông này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475844/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.