Thật ra Cảnh Ngọc Ninh rất sợ nhắm mắt vào lúc không tỉnh táo. 
Dù gì, đã trải qua nỗi đau trong đời trước, cô không tin tưởng tất kỳ mọi thứ xung quanh trong vô thức. 
Lúc mở to mắt còn đỡ, nhưng lúc nhắm mắt trong lúc còn ý thức, hoàn toàn không nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, cảm giác đáng sợ chôn sâu trong hồi ức lập tức tuôn trào. 
Bởi thế, cô bằng lòng nhắm mắt trước mặt anh, giao phó cơ thể và trái tim của mình cho anh, thật ra cần phải quyết tâm mạnh mẽ. 
Người đàn ông ấy thấy ngón tay của cô run rẩy, anh giơ tay kéo cô vào trong lòng rồi hỏi: “Lạnh à?” 
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu. 
Cô mím môi, nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nhịn, giọng nói hơi run rẩy: “Anh sẽ buông tay em ra chứ?” 
“Sẽ không.” . truyện tiên hiệp hay 
Giọng nói của người đàn ông ấy rất kiên định, Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy hơi yên tâm. 
Chỉ cần có anh ở đây, cô sẽ không sợ hãi như thế nữa. 
Một trận gió táp vào người, âm thanh của cánh quạt máy bay càng lúc càng gần, cô biết chiếc máy bay ấy đã hạ cánh rồi. 
Đột nhiên cơ thể cô nhẹ bẫng, mất đi trọng tâm, cô thốt lên một tiếng. 
Lúc nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì đã được người đàn ông ấy bế bổng lên. 
Cô không mở mắt, chỉ ôm ghì cổ tay áo của người đàn ông ấy, gương mặt hơi nhợt nhạt. 
Lục Trình Niên thấp giọng hỏi cô: “Thế này có còn sợ không?” 
Cô sững sờ, đến bây giờ mới ý thức được mình đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475843/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.