Lúc này Lục Lan Chi mới phản ứng được, lập tức bè theo: “Vâng vâng, là vậy đó, con chỉ đến đây ngắm cảnh.”
Bà cụ nhìn đầy nghi ngờ: “Vậy sao? Tại sao mẹ lại cảm thấy con đang nói dối vậy?”
Lục Lan Chi: “…”
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà cụ biết tính tình của bà ta, vừa thấy phản ứng của bà ta liền biết bà ta không nói thật.
Bà chế nhạo: “Lan Chi, có phải con đi tìm vợ của Trình Niên không?”
Lục Lan Chi đình trệ, theo bản năng muốn phủ nhận.
Bà cụ đột ngột ngắt lời: “Thôi được rồi, con không nói sự thật với mẹ cũng không sao. Dù sao mẹ cũng đã nhìn thấy vợ của Trình Niên rồi. Cô ấy là một đứa trẻ rất tốt, mẹ rất thích, vì vậy con không được phép lẫn vào họ, con không được phép chơi ngáng chân họ, con có hiểu không?”
Lục Lan Chi nghe vậy, rất tức giận.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nói vậy? Chơi ngáng chân là sao? Mẹ có biết người phụ nữ đó là người như thế nào không?”
“Tất nhiên là mẹ biết!”
Ngọc Ninh là một cô gái tốt bụng và thiện lương!
Cô không chỉ quan tâm mà còn rất kính trọng người già, hai ngày nay bà đã thấy rồi!
“Mẹ, nếu mẹ biết, tại sao mẹ lại đồng ý cho cô ta và Trình Niên bên nhau? Mẹ không hề biết người bên ngoài nói gì về cô ta đâu, để một người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Lục thì chỉ xấu hổ cho nhà họ Lục thôi!”
“Đủ rồi!”
Bà cụ đột nhiên nổi giận: “Lo bò trắng răng, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475816/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.