Cảnh Ngọc Ninh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của đứa trẻ, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Cô nhẹ nhàng rút cánh tay ra đặt cô bé xuống, nhóc con lẩm bẩm nói, vô thức ôm lấy tay cô, thì thầm: “Mẹ ơi——!”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ giật mình, tim râm ran.
Cô cảm thấy đứa trẻ trước mặt quá tình cảm nên cô ngồi một lúc, lấy tay vỗ nhẹ lên người nhóc con, đến khi nhóc con ngủ say rồi mới rụt tay lại, tắt đèn rồi bỏ đi.
Ngoài cửa, bà cụ Sầm đã đứng đó, vừa thấy cô đi ra, khuôn mặt bà lập tức nở nụ cười.
“An An đã ngủ rồi, bà đừng lo lắng, bà cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bà cụ gật đầu: “Cô gái à, cô đúng là một người tốt.”
Cảnh Ngọc Ninh giật mình, sau đó mỉm cười.
Người tốt? Cô không nghĩ mình như vậy.
Chỉ là đối với đứa bé này có một loại gần gũi trời sinh, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, đứa bé đã đối với mình rất nhiệt tình!
Cảnh Ngọc Ninh không nghĩ nhiều, sau khi từ biệt bà cụ liền trở về phòng.
Trong phòng ngủ chính trên lầu, Lục Trình Niên gửi Messenger cho bà cụ.
Lục Trình Niên: “Bà đang làm quái gì thế?”
Bà cụ Sầm: “Im đi thằng nhóc này! Nếu cháu còn dám nói thêm một lời nào nữa, cẩn thận bà chỉnh cháu!”
Lục Trình Niên: “Bà ơi, nếu bà muốn nhìn gặp Ngọc Ninh thì cứ đi thẳng đến là được rồi, sao bà lại đưa An An đi một vòng lớn như vậy? Bà dạy An An nói dối à?”
Bà cụ Sầm: “Cháu thì biết gì? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475815/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.