Cô cau mày, sắc mặt trầm xuống.
“Không cần đâu, chỉ là tiện tay thôi mà, chỗ tiền này mọi người cứ cầm về đi.”
Sở dĩ cô cứu An An là vì cảm thấy mình với đứa nhỏ này rất có duyên với nhau, lần đầu gặp đã rất thích nó rồi, chứ không phải vì tiền.
Ông lão thấy vậy, hai mắt hơi hơi sáng lên, nhẹ đến khó lòng phát hiện.
Cũng không miễn cưỡng thêm nữa, híp mắt cười nói: “Đã vậy thì, cảm ơn cô nhiều nhé!”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, dợm bước rời đi.
An An lại đột nhiên kéo tay áo cô lại.
Vừa cúi đầu, liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe trắng hồng, đang ngẩng lên nhìn cô, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Tâm tình vốn có chút khó chịu của Cảnh Ngọc Ninh lập tức chuyển tốt, trong lòng mềm mại đến không chịu được, cúi người dịu giọng nói: “Cháu còn có chuyện gì à?”
“Mẹ ơi, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau không ạ?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
Có vẻ không chỉ mình cô không nỡ xa đứa nhỏ này, mà đứa nhỏ này cũng không muốn rời xa cô nha!
Chỉ có điều, nghĩ đến thì vẫn là không gặp lại thì hơn.
Nhưng cô vẫn không thể nhẫn tâm nói ra được câu này, thế nên chỉ vươn tay ra xoa xoa đầu cô bé, nói: “Nếu như có duyên, thì sẽ còn gặp lại.”
“Vậy mẹ để lại số điện thoại cho con được không? Sau này có thời gian, con có thể gọi điện cho mẹ không?”
Cảnh Ngọc Ninh ngây người.
Ông lão thấy vậy, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, đứa nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475787/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.