Lúc này cô bé kia cũng nhìn thấy cô.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to ướt sũng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy vẻ tò mò và cảnh giác.
Ngay trong lúc Cảnh Ngọc Ninh muốn nói gì đó thì nghe thấy cô bé bỗng nhiên gọi: “Mẹ!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”?
Một giây sau, cô bé liền đứng lên, vẻ mặt hưng phấn chạy vội về phía cô.
“Mẹ! Rốt cuộc con cũng tìm được mẹ!”
Cảnh Ngọc Ninh: “ “
Cái này…ai có thể nói cho cô chuyện gì đang xảy ra không?
Niềm vui làm mẹ lúc nửa đêm?
Cảnh Ngọc Ninh kinh dị nhìn chằm chằm một cục bột nhỏ nhào vào trong lòng mình, qua một hồi lâu sau mới phản ứng được.
“Người bạn nhỏ, cháu nhận nhầm người rồi, tôi không phải mẹ cháu.”
“Mẹ, con rất nhớ mẹ! Họ nói chỉ có tới đây mới có thể tìm được mẹ, con còn không tin, không ngờ mẹ đúng là ở đây thật!”
Cục bột nhỏ hiển nhiên rất vui vẻ, hai cánh tay nhỏ ôm chặt chân Cảnh Ngọc Ninh, làm thế nào cũng không buông tay.
Cảnh Ngọc Ninh lúng túng, nhưng từ trong câu chữ của đứa trẻ chắc cũng có thể nghe ra đứa trẻ là đến tìm mẹ, có thể là đã bị lạc người nhà.
Dưới tình huống như vậy, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát trước tiên không nói gì.
Cảnh Ngọc Ninh quan sát bốn phía một chút, không thấy có ai khác, liền hỏi: “Người bạn nhỏ, một mình cháu à? Người nhà cháu đâu?”
“Bà nội và con bị lạc, con không tìm thấy người nhà!”
Cảnh Ngọc Ninh thầm than một tiếng, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475786/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.