Mục Tiểu Phàm tỉnh lại đã là ba giờ chiều, nữ thần sớm đã không còn ở bên người.
Nàng xoa con mắt mông lung đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Mẹ ngồi ở trên ghế salông xem ti vi, đi tới hỏi: "A di, Hứa Hạ đâu?"
Hứa Mẹ cầm điều khiển từ xa một bên điều chỉnh đài một bên nhìn về phía nàng nói: "Nó vừa nhận được điện thoại đi ra ngoài, nói phải hai sau ba ngày mới trở về."
"Hai ba ngày sau?" Mục Tiểu Phàm ngồi ở bên người Hứa Mẹ nói: "Vậy chị ấy có nói phải làm chuyện gì hay không?"
"Hình như là cái gì... Muốn reshoot [1]." Hứa Mẹ nhớ lại nói.
[1] 补拍: chụp bù, bổ phách, reshoot._. Mấy người tự hiểu đi... Hàn hông biết cái này.
Mục Tiểu Phàm cau mày gật đầu.
Vì vậy mấy ngày kế tiếp, Mục Tiểu Phàm cùng Hứa Mẹ ở nhà.
"A di, hôm nay để con làm thức ăn đi, người không nói cho chị ấy là được rồi." Mục Tiểu Phàm đẩy xe mua sắm nhỏ giọng đối với Hứa Mẹ nói.
Hứa Mẹ khoát tay nói: "Không thể không thể, cái thai này phải dưỡng kĩ."
Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "A di, con xào rau chỉ động tay, không có động bụng, người để con làm cái này đi, con đã muốn quên nhà bếp ra sao rồi."
Hứa Mẹ cười cười không để ý tới nàng.
Mục Tiểu Phàm thấy Hứa Mẹ không nói lời nào, cho rằng Hứa Mẹ đáp ứng rồi, liền cao hứng đẩy xe đi theo phía sau Hứa Mẹ chọn đồ.
Sau khi về đến nhà, Mục Tiểu Phàm cao hứng xắn tay áo lên muốn đi vào nhà bếp, Hứa Mẹ lúc này ngăn cản nàng, cầm lấy IPad trên bàn của Hứa Hạ, dùng ngón tay ở chỉ trên màn hình, sau đó đưa cho Mục Tiểu Phàm nói: "Cái này là giáo trình nấu ăn, con ngồi trên ghế salông nhìn, a di đi làm cơm."
Mục Tiểu Phàm cầm IPad trợn mắt há mồm.
[ Hàn: Ipad mà QT dịch ra là Ái phái -.- Cứ mò quài chả biết là cái gì ]
"Không phải, a di người để con nấu ăn." Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười nói.
"Không được không được, cấm con đi vào nhà bếp." Hứa Mẹ nói xong liền tiến vào nhà bếp.
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Học tỷ, chị làm lớn chuyện như vậy." Mục Tiểu Phàm cầm Ipad ngồi ở trên ghế salông, lập tức đứng lên tiến vào phòng, cầm điện thoại di động lên gọi cho nữ thần.
Hứa Hạ ngồi ở trên ghế uống nước xem lời kịch, sau đó điện thoại di động bên cạnh reo lên, nàng bắt máy, "A lô, Tiểu Phàm."
"Học tỷ, " Mục Tiểu Phàm ngồi xếp bằng ở trên giường, bất đắc dĩ nói: "Em còn chưa làm sao, chị cái này cũng không cho em đụng, cái kia cũng không cho em chạm, quả thực buồn chết em rồi."
Hứa Hạ ha ha nở nụ cười, nhất thời người xung quanh bên trong đoàn kịch đều kinh ngạc nhìn lại.
Hứa Hạ cười vĩnh viễn đều là cười ưu nhã, chưa từng như hiện tại vậy, cả khuôn mặt đều tràn ngập ý cười, khiến người ta nhìn đều không tự chủ cong khóe miệng lên.
"Chị hai ngày nữa liền trở về... Ân, tốt." Hứa Hạ thu hồi điện thoại di động, ngẩng đầu liền nhìn thấy mọi người vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Làm sao?"
"Hạ tỷ, vừa rồi có phải là bạn gái lần trước ngài nói trước buổi họp báo kia?" Một người hỏi.
Hứa Hạ cười gật đầu một cái.
Nhất thời mọi người hâm mộ, nhưng đồng thời cũng hiếu kỳ, bạn gái nữ thần đến cùng là ai, bộ dáng ra sao.
Mục Tiểu Phàm tiếp điện thoại xong, nhất thời cao hứng ở trên giường lăn hai vòng, ngay sau đó chuông điện thoại di động lại vang lên, nàng sợ hết hồn, suýt chút nữa lăn rớt xuống đất, liền sợ hãi.
Nhận điện thoại hầm hừ nói: "A lô, ai vậy."
Bên kia rõ ràng dừng lại một chút, sau đó mới vang lên một giọng nói của nữ, "Xin hỏi là chị của Mục Dao Dao sao?"
Mục Tiểu Phàm: "..."
Mục Tiểu Phàm liếc nhìn dãy số, lúc này mới cảm thấy quen mắt, nhất thời mặt đầy lúng túng, cười làm lành nói: "Mã lão sư a, xin lỗi thật xin lỗi, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Bên kia Mã lão sư cũng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đối phương giao tiếp không tốt, bây giờ nhìn lại là mình hiểu lầm, liền cười nói: "Là như vậy, Mục Dao Dao cùng một nam sinh cùng lớp đánh nhau, đánh người ta vào bệnh viện, muốn mời ngài tới đây một chút."
Mục Tiểu Phàm vẻ mặt sững sờ, lập tức nhíu mày nói: "Mã lão sư, xin hỏi Mục Dao Dao ở bên người ngài sao? Tôi muốn cùng với em ấy nói chuyện điện thoại."
Mã lão sư liếc nhìn Mục Dao Dao, lập tức đối với Mục Tiểu Phàm bên kia điện thoại nói: "Ở." Nói rồi đem điện thoại đưa cho Mục Dao Dao.
Mục Dao Dao năm nay đã tám tuổi nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai, nhỏ giọng nói: "Chị."
"Dao Dao, em được a, lại đánh cho nam sinh người ta nhập viện, nói một chút, nam sinh kia làm sao đụng đến em?" Mục Tiểu Phàm lắc chân hừ hừ nói.
Mục Dao Dao khóe miệng giật giật, lén lút liếc nhìn Mã lão sư nghiêm khắc nhìn mình, nhỏ giọng đối với Mục Tiểu Phàm bên kia điện thoại nói: "Khỉ con, chị có thể đứng đắn một chút hay không."
Mã lão sư lông mày không tự chủ nhảy lên một cái, Mục Dao Dao đối với nàng cười cười.
Mục Tiểu Phàm vội vàng ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Mục Dao Dao, đối với hành động này của em, nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt, chị sẽ chỉ phái người tới, " nói đến đây, Mục Tiểu Phàm lại lộ ra nguyên hình, "Dao Dao, chị coi trọng em, thấy ai không hợp mắt liền đánh nàng."
Mục Dao Dao vội vã cúp điện thoại, đối với Mã lão sư nói: "Lão sư, chị của em nói một lát nữa sẽ tới."
Mục Tiểu Phàm nhìn điện thoại đã cắt đứt, bắt đầu cười lớn, "Tên tiểu tử này cũng có một ngày bị người bắt nạt." Nói xong, nàng vội vàng tìm tới một dãy số khác gọi.
Sau khi đối phương nhận, nàng vội vàng dăm ba câu đem sự tình bàn giao rõ ràng, cuối cùng còn lần nữa nhấn mạnh, nhất định phải xem nam sinh kia bị đánh thành dạng gì, thuận tiện, gửi cho nàng một tấm ảnh.
Mục Tiểu Phàm lúc này hoàn toàn rảnh rỗi, nữ thần nhà nàng cái gì cũng không cho nàng làm, cái kia cũng không cho nàng làm, khiến nàng rảnh đến phát ớn.
"Mã lão sư, chào ngài, tôi là chị của Mục Dao Dao." Lưu Đình Đình đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào nói.
Mục Dao Dao kinh ngạc nhìn về phía nàng, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, chị Đình Đình tại sao lại đến, để chị ấy nhìn thấy mặt xấu của mình, thật không tốt chút nào.
Sau đó Lưu Đình Đình cùng Mã lão sư ở bên cạnh nói chuyện, Mục Dao Dao liền một người ở bên cạnh xoắn xuýt.
"Vậy trước tiên cứ vậy, chờ một lát ngài cùng tôi đi bệnh viện một hồi, cô cũng biết, đối phương gia trưởng..." Mã lão sư hơi khó xử nói.
"Không có vấn đề, tôi một hồi cùng ngài qua xem một chút." Lưu Đình Đình thoải mái nói.
Chờ sau khi đi qua bệnh viện xem qua nam sinh bị thương, Lưu Đình Đình lặng lẽ dùng ngón tay búng cái trán Mục Dao Dao, nhỏ giọng nói: "Xem ngươi gây họa."
Mục Dao Dao ngượng ngùng lè lưỡi một cái, nếu như là chị nàng đến, nàng khẳng định sẽ thô bạo mười phần đem cảnh tượng đánh nhau lúc đó nói một lần, nhưng lúc này là chị Đình Đình mình ái mộ, nói thế nào nàng đều xấu hổ.
"Chị Đình Đình, chị không phải đi làm sao? Chị của em vẫn làm phiền chị như thế." Mục Dao Dao theo Lưu Đình Đình đi tới bãi đậu xe.
Lưu Đình Đình nắm nàng tay nói: "Chị vừa vặn ngày mai nghỉ, xế chiều hôm nay liền trực tiếp xin nghỉ nửa ngày."
Vừa nghe chị Đình Đình nghỉ, Mục Dao Dao nhất thời cao hứng, chăm chú nắm tay của nữ nhân nói: "Chị Đình Đình, em đêm nay có thể đi nhà ngươi chị sao?"
Lưu Đình Đình sửng sốt một chút, ngay sau đó cười xoa xoa tóc của nàng nói: "Làm sao? Muốn chị Đình Đình?"
Mặt Mục Dao Dao nhất thời đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ba chữ cuối cùng, khiến Mục Dao Dao tim phốc thông phốc thông cuồng loạn, lập tức lại ảo não tại sao mình không mau mau lớn lên, như vậy nàng là có thể bảo vệ chị Đình Đình, thậm chí có thể gần gũi hơn với người này.
Buổi tối, Mục Dao Dao thỏa mãn ngủ ở trong lồng ngực chị Đình Đình, mặt sượt sượt đối phương ngực tiến vào mộng đẹp.
Bên kia.
Mục Tiểu Phàm nằm ở trên giường xem điện thoại di động trong lúc vô tình lục ra được bức ảnh, nhìn một cái liền nhìn hồi lâu.
Trong điện thoại di động có hai tấm ảnh nữ thần, một tấm là mình và nữ thần chụp ảnh chung, nữ thần bên trong ảnh, còn có vẻ rất ngây ngô, vẻ mặt sững sờ, mà chính mình bộ dáng mặt đầy cao hứng, vừa nhìn chính là mình thừa dịp nữ thần chưa kịp chuẩn bị chụp, nhìn thấy tấm này, Mục Tiểu Phàm không tiếng động nở nụ cười, lập tức lật đến tấm thứ hai.
Tấm thứ hai góc độ rõ ràng là chụp trộm, xem bối cảnh chính là ở trong lớp.
Nữ thần bộ dáng thành thật, khiến Mục Tiểu Phàm xem đến sững sờ, ngẩn ngơ liền ngốc đến nghe được tiếng cửa mở mới lấy lại tinh thần.
Khi nàng vội vã đem điện thoại di động nhét vào dưới gối, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người tiến vào dĩ nhiên là nữ thần, nhất thời cao hứng ngồi dậy, xuống giường chạy tới, nhào vào lòng nữ hưng phấn nói: "Học tỷ, chị đã về."
"Ừm." Hứa Hạ ôm eo nàng, khom lưng đem nàng ôm lên trên giường nói: "Không cho phép chân trần xuống đất, trên đất lạnh."
Mục Tiểu Phàm le lưỡi, sau đó chăm chú ôm eo nữ thần nói: "Học tỷ, em rất nhớ chị a, bảo bảo trong bụng cũng rất nhớ chị a."
Hứa Hạ khom lưng hôn trán nàng một cái, cùng nàng cọ cọ cái trán nói: "Học tỷ cũng nhớ em."
Mục Tiểu Phàm nhất thời nở nụ cười.
"Đúng rồi học tỷ, reshoot của chị đã kết thúc rồi à? Còn đi nữa hay không?" Mục Tiểu Phàm ngẩng đầu lên hỏi.
Hứa Hạ cúi đầu xoa tóc ngắn mềm mại của nàng nói: "Tạm thời không biết, có thể ở nhà nghỉ ngơi một tuần."
"A, thật là ít." Mục Tiểu Phàm nhăn mặt vùi vào trong ngực nữ thần, rõ ràng không cao hứng.
Hứa Hạ hạ mí mắt xuống, nhìn tóc trong nữ nhân ngực, khóe miệng cong lên.
Mấy ngày sau, Mục Tiểu Phàm một mực quấn quít lấy nữ thần, hận không thể bị nữ thần buộc ngang hông, nữ thần đi đến chỗ kia, nàng liền bị mang đến chỗ kia.
Chỉ như vậy, thời gian mấy tháng đảo mắt trôi qua, bụng của Mục Tiểu Phàm cũng lớn lên.
"Học tỷ học tỷ, mau tới mau tới." Mục Tiểu Phàm kinh hỉ nhìn bụng của mình, kêu Hứa Hạ ở phòng khách vào.
Hứa Hạ vội vàng đi vào hỏi: "Làm sao?"
"Học tỷ, chị mau nhìn, bảo bảo động." Mục Tiểu Phàm chỉ vào cái bụng nói.
Hứa Hạ ngồi xổm ở trước mặt nàng, nhìn thẳng vào bụng của nàng, tay vừa muốn sờ lên, lập tức nhìn thấy cái bụng của Mục Tiểu Phàm nhúc nhích một chút, một bất ngờ nhỏ nổi lên trong chớp mắt.
Hứa Hạ khóe miệng cong lên, tay từ từ sờ lên.
Mục Tiểu Phàm cười đến không thấy mắt, "Học tỷ, bảo bảo này nhất định sẽ rất nghịch ngợm, em cảm thấy nhất định giống em."
Hứa Hạ nhất thời nở nụ cười, ngồi ở bên người nàng, đem nàng kéo vào trong lòng nói: "Nghịch ngợm giống em vậy."
"Không, giống em như thế, biết võ công." Mục Tiểu Phàm đắc ý nói.
"Hảo hảo, giống em biết võ công như thế." Hứa Hạ tay đặt ở trên bụng nàng cưng chìu nói.
- -------------------
Tác Giả có lời muốn nói: Đường Đường quyết định quyển sách này còn có mấy chương liền muốn xong xuôi rồi!!!! Đường Đường muốn bắt đầu hạ một quyển, hạ một quyển liền viết lách 《 nhĩ thí thí liêu ngã (GL)》, nếu như yêu thích, mọi người có thể tới ghé thăm nha ~~~~~
Còn nữa, muốn cùng mọi người nói xin lỗi, chính là có một chí không thể thực hiện, bởi vì Đường Đường ngày hôm nay hiểu ra một chút, bỏ chí, liền muốn hai tháng viết không được văn, gào gào ngao, ở cái chí cùng viết văn hai cái bên trong chọn một, Đường Đường vẫn là tuyển viết văn.
Cho tới sau đó có thể hay không ra, chờ thời điểm Đường Đường sau đó rảnh rỗi sẽ tái xuất, hì hì hi, xin lỗi xin lỗi.
Cho tới trung văn bộ phận khai xa, chờ Đường Đường ngày nào đó ở trên weibo mở một hồi, mọi người có thể quan tâm weibo Đường Đường yêu ~~~~~, yêu yêu yêu cảm tạ 【M】, 【20708294】ném 1 cái địa lôi, 【 mộc nhất liễu ném 1 cái nước sâu ngư lôi, cảm tạ các ngươi, yêu yêu yêu yêu
- -----------
- Hàn: Đừng quan tâm tới lời tác giả =))) Hàn lười edit đó, chỉ edit sơ sơ qua thôi, tạm hiểu đi~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]