Hạ Tình mặc một thân quân trang xuất hiện ở phòng khách tập đoàn Đường thị, trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều chuyển tiến đến gần.
"Mau nhìn mau nhìn, mỹ nữ kia lại tới nữa rồi."
"Trời ạ, BOSS của chúng ta thật hạnh phúc a, dĩ nhiên có mỹ nữ xinh đẹp như vậy tìm đến nàng, hơn nữa nghe nói vẫn là một trung tướng."
"Trung tướng?!" Mọi người kinh hô thành tiếng, tiếp theo kinh ngạc nhìn bóng người Hạ Tình tiến vào thang máy, mỗi cái đều ôm lấy đầu, hận không thể xông lên.
Hạ Tình khóe miệng cong lên, lộ ra một vệt cười tà mị, nhất thời mọi người bị điện giật hôn mê.
Sau khi cửa thang máy đóng, Hạ Tình liền nhìn gương trong thang máy trang điểm, gãi đầu, sửa sang lại quần áo, chờ thang máy đến, vội vàng nghiêm trang ra khỏi thang máy.
"Hạ tiểu thư, ngài đã tới." Thư ký cười híp mắt lại đây.
"Ừm." Hạ Tình ánh mắt quét mắt đóng chặt cửa phòng làm việc, hỏi thư ký, "BOSS các người có ở bên trong không?"
"Ở đây, " tiếp đó thư ký tới gần nàng, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay BOSS chúng ta phát hỏa rất lớn, đem mấy quản lí bộ ngành đều mắng một trận."
Hạ Tình chân mày nhảy lên một chút, đối với thư ký phất tay một cái nói: "Cô đi làm đi, tôi vào xem xem."
Đường Tiểu Tiểu ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có."
Hạ Tình đi tới nói: "Vậy em lúc nào hết bận? Chúng ta cùng đi ăn cơm?"
Đường Tiểu Tiểu hơi nhíu mày nói: "Em còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, chị đi ăn trước đi."
"Không được, em không ăn dạ dày lại đau." Hạ Tình kéo cái ghế tới, ngồi ở bên người nàng, vắt chân nói.
Đường Tiểu Tiểu kéo ngăn kéo ra nói: "Em ăn những thứ này."
Hạ Tình đoạt lấy bánh bích quy trong tay nàng, mở ra ném một cái vào trong miệng nói: "Những thứ này đều là của tôi."
"Ừm." Đường Tiểu Tiểu khóe miệng cong lên một chút, trong nháy mắt liền biến mất, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hạ Tình thấy nàng không cướp, lại cảm thấy vô vị đình chỉ ăn bánh bích quy, thả chân xuống, xích lên phía trước một chút, nhìn thấy một đống hợp đồng muốn ký trước mặt nàng, nàng thuận tay cầm lên một phần nhìn, trong miệng còn nói: "Em mỗi ngày đều phải ký nhiều hợp đồng như vậy?"
"Ừm." Đường Tiểu Tiểu tiếp tục xem lướt qua hợp đồng, lập tức kí tên, đối với văn kiện trọng yếu như vậy, bị cái người ngoài công ty Hạ Tình này nhìn thấy, một chút cũng không ngại.
"Em để cái này cho Phó tổng ký là được, cứ ném cho em nhiều công việc như vậy, làm dạ dày của em muốn hỏng luôn rồi." Hạ Tình cau mày đem hợp đồng vứt trên bàn nói.
Đường Tiểu Tiểu cầm lấy phần hợp đồng kia nói: "Một chút nữa, đợi thêm em mười phút."
"Thật?" Hạ Tình nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Đường Tiểu Tiểu gật đầu.
Thấy đối phương khẳng định, Hạ Tình lúc này mới không làm phiền nàng, yên tĩnh ngồi ở bên người nàng, nhìn nàng ký hợp đồng.
Đường Tiểu Tiểu đáy mắt chợt lóe lên nụ cười.
Bên kia.
"Đau... Đau quá a..." Mục Tiểu Phàm thống khổ cuộn mình ở trên giường, đầu đầy mồ hôi một tay đang ôm bụng, một tay sờ điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhanh chóng nhấn.
"Tiểu Phàm."
"Học tỷ... Đau quá a... Em muốn sinh..." Nói đến đây, Mục Tiểu Phàm bụng một đứa nhỏ, rên khẽ một tiếng.
Hứa Hạ nhất thời sốt ruột từ dưới lầu chạy lên, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Mục Tiểu Phàm thống khổ ở trên giường giẫy giụa.
"Học tỷ... Học tỷ..."
"Tiểu Phàm, chịu đựng, học tỷ liền đưa em đi bệnh viện." Hứa Hạ âm thầm để cho mình trấn tĩnh lại, ôm lấy Mục Tiểu Phàm liền đi xuống lầu dưới, đối với Vương tẩu từ phòng bếp vừa mới đi ra nói: "Vương tẩu, Tiểu Phàm muốn sinh, chị mau lấy đồ sớm đã chuẩn bị tốt mang tới, chúng ta hiện tại liền đi bệnh viện."
"Ai." Vương tẩu vội vã đi lên lầu cầm bao.
Lão yêu đang ở nhà đùa giỡn với bảo bảo nhận được điện thoại của Hứa Hạ, vội vã đứng lên đối với Tôn Bình Lam nói: "Mục lão đại sinh, chúng ta đi mau."
"Lão đại sinh?" Tôn Bình Lam cao hứng ôm lấy bảo bảo nhà mình nói: "Vậy chúng ta đi mau."
Bên kia.
Hạ Tình đang cùng Đường Tiểu Tiểu dùng bữa tối, nhận được điện thoại của Hứa Hạ, suýt chút nữa bị thịt bò trong miệng làm mắc nghẹn, liền vội vàng nói: "Được, chúng ta liền qua ngay."
Đường Tiểu Tiểu đưa nước cho nàng, "Làm sao?"
"Tiểu Phàm sinh, chúng ta nhanh đi bệnh viện nhìn." Hạ Tình cười nói.
Đường Tiểu Tiểu gật đầu.
Nàng nghe qua vị này là nữ nhân Hạ Tình đã từng theo đuổi, cũng biết đối phương có một người yêu không sao chia cách được, thậm chí các nàng còn đã gặp mặt mấy lần, giờ nghe được đối phương sinh, các nàng đương nhiên phải đến.
Mục Mẹ Hứa Mẹ các nàng nghe được, cũng đều chạy không ngừng nghỉ về đằng này.
"Tiểu Phàm, cực khổ rồi." Hứa Hạ hôn một cái trên trán đầy mồ hôi của Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm yếu ớt mở to mắt, khóe miệng cong một chút nói: "Em vinh hạnh."
Ở thời điểm chưa gặp chị, em liền vẫn vọng tưởng có thể gặp mặt chị, thậm chí ước rất nguyện vọng không thực, muốn ở cùng với chị, song thời điểm em chân chính ở cùng với chị, em lại muốn nhiều hơn, tỷ như sinh một đứa trẻ của em và chị.
"Tiểu Phàm."
"Tiểu Phàm."
Mục Mẹ cùng Hứa Mẹ hai người hưng phấn đi vào, nhìn thấy đứa trẻ ngủ ở bên người Mục Tiểu Phàm, đều cao hứng rơi nước mắt.
"A di, người có muốn ôm bảo bảo một cái hay không?" Mục Tiểu Phàm cười nói.
"A di... A di..." Hứa Mẹ kích động nhìn Mộ Mẹ một chút lại nhìn Hứa Hạ một chút, thấy ánh mắt khích lệ của các nàng, liền khom lưng ôm lấy đứa trẻ, nhìn khuôn mặt nhăn nhúm nhỏ nhắn của bảo bảo, Hứa Mẹ bị xiu lòng.
"Nam hài hay nữ hài?" Mục Mẹ hỏi.
"Nữ hài." Hứa Hạ nói.
Lão yêu các nàng lúc này cũng cảm nhận được, nghe được lời của Hứa Hạ, lão yêu cười nói: "Vừa vặn theo Đóa Đóa nhà chúng ta làm tỷ muội."
"Không muốn." Mục Tiểu Phàm một lời từ chối.
Mọi người: "..."
"Em còn muốn vì chị gái nhà chúng ta ở sinh một người em gái." Mục Tiểu Phàm đùa với đứa nhỏ trong ngực Hứa Mẹ nói.
Mọi người: "..."
Cái này chẳng lẽ chính là nữ nhân một lần mang thai ngốc ba năm?
"Lại sinh một đứa, cũng có thể cùng Đóa Đóa nhà chúng ta làm tỷ muội a." Lão yêu cười như không cười nhìn nàng.
Mục Tiểu Phàm: "..."
Qua hồi lâu, Mục Tiểu Phàm mới phản ứng được, ho khan một cái nói: "Hình như đúng là vậy."
Nhất thời mọi người cười lên.
Hạ Tình mang theo Đường Tiểu Tiểu đi vào, liền nhìn thấy trên mặt nụ cười mọi người, nàng cười đi lên trước nói: "Chúc mừng chúc mừng."
"Hạ huấn luyện viên." Ngay sau đó Mục Tiểu Phàm nhìn thấy Đường Tiểu Tiểu mặt lạnh phía sau nàng, nở nụ cười, "Đường tỷ, chị cũng tới."
Đường Tiểu Tiểu gật đầu một cái.
Hạ Tình đi tới bên người Hứa Mẹ nói: "Đây chính là tiểu bảo bối của chúng ta đi, " nói nhéo nhéo quả đấm của đứa nhỏ nói: "Nam hài hay nữ hài a?"
"Nữ hài." Hứa Hạ nói.
"Nữ hài tốt a, sau này giống như mẹ Tiểu Phàm của nàng vậy, đi làm lính." Hạ Tình cười nói.
"Cũng có thể gióng với Hứa Mẹ của nàng, đi làm diễn viên a." Tôn Bình Lam nói.
Nghe nàng vừa nói như thế, Hạ Tình gật đầu một cái nói: "Xác thực có thể a."
Mọi người lần thứ hai nở nụ cười.
Ở trong phòng bệnh nho nhỏ này, mỗi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
...
"Học tỷ, học tỷ!" Mục Tiểu Phàm tay chân không có sức giữ đứa nhỏ đá chân trên giường nói.
"Làm sao?" Hứa Hạ mặc tạp dề đi tới.
Mục Tiểu Phàm tay bóp mũi lại nói: "Nàng ị phân."
Hứa Hạ cười nói: " Bảo bảo của chính mình cũng ghét bỏ như thế a?"
Mục Tiểu Phàm xấu hổ cười cười.
"Vậy mấy ngày nữa chị tới đoàn phim, em một mình ở nhà làm sao đây?" Hứa Hạ thuần thục vìbảo bảo tẩy mông thay tã nói.
"Em sẽ khắc phục." Mục Tiểu Phàm kiên định nói.
Nhìn thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc, Hứa Hạ tâm đều mềm nhũn, đứng lên hôn môi nàng một hồi nói: "Chờ thêm chút nữa, đến lúc đó chúng ta một nhà ở chung một chỗ."
Mục Tiểu Phàm nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nữ thần, nhưng đối với cả nhà ở chung nàng nghe hiểu, liền gật đầu nói: "Được."
Một năm sau đó, Hứa Hạ quá bận rộn chuyện giới giải trí, Mục Tiểu Phàm chính là có chuyện liền đi tìm Mục Mẹ Hứa Mẹ, ngược lại cũng thuận lợi.
"Tiểu Phàm, tháng sau chúng ta liền kết hôn đi." Hứa Hạ ôm bảo bảo đã hơn một tuổi, đối với Mục Tiểu Phàm bên cạnh nói.
Vừa muốn đem cái muỗng đút vào trong miệng bảo bảo Mục Tiểu Phàm ngây người, kinh ngạc nhìn về phía nữ thần, nhìn thấy vẻ mặt đối phương, nàng mới xác định vừa rồi không phải là mình nghe nhầm, nhất thời cao hứng cầm chén thả xuống, ôm chặt lấy nữ thần.
"Học tỷ, em đồng ý!" Mục Tiểu Phàm cao hứng kêu lên.
"A a a a!" Bảo bảo nhìn thấy mẹ mình cao hứng, nàng cũng nở nụ cười lộ ra lúm hạt gạo.
Nhìn thấy bảo bảo vẻ mặt manh như thế, cặp vợ vợ nhìn lẫn nhau một chút, đều nở nụ cười.
...
Toàn văn hoàn!
- -------------------------
Tác Giả có lời muốn nói: toàn văn tới đây coi như xong xuôi rồi!!!! Rải hoa rải hoa, còn phiên ngoại, Đường Đường chuẩn bị lại viết hai chương đăng lên, yêu yêu yêu yêu, cảm ơn mọi người ủng hộ cho tới nay, cảm tạ cảm tạ!!!!
- --------------------------
- Hàn: Như vậy là đã hoàn, còn 2 phiên ngoại từ từ nhé ^^ Hẹn gặp lại ở phiên ngoại~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]