Vì khóa học của Vụ Mang Mang cơ bản đều thi trước nên tuy cô đã về thành phố nửa tháng nhưng kỳ nghỉ hè của trường mới vừa bắt đầu.
Bà Liễu gọi điện đến thì Vụ Mang Mang đang ở thư phòng làm thêm giờ với Lộ Tùy, mới nhìn thấy số, cô lập tức làm dấu tay “suỵt” với anh.
“Bà Liễu à, có chuyện gì thế?” Vụ Mang Mang hỏi.
Ngày thứ hai sau khi Vụ Mang Mang về thành phố lẽ ra phải lên núi rồi, kết quả là mới gọi cho mẹ thì bà nhắc chuyện xem mắt, nói là đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi Vụ Mang Mang nghỉ hè thôi.
Vụ Mang Mang vừa bị bà Liễu khủng bố trong điện thoại, vừa bị Lộ Tùy dùng ánh mắt giày vò, lén anh đi xem mắt là tuyệt đối không thể.
Điều đó có nghĩa là Vụ Mang Mang phải khai thật chuyện cô và Lộ Tùy đã làm lành rồi.
Hiện tại chuyện tình giữa Vụ Mang Mang là Lộ Tùy cũng vừa mới quay về quỹ đạo, kết quả này còn cách kỳ vòng của bà Liễu quá xa, lần trước hẹn hò bà đã hối thúc mãi chuyện kết hôn của họ rồi.
Vụ Mang Mang vốn mang tâm lý làm biếng thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, dứt khoát nói với bà Liễu là cô chưa nghỉ hè, bỏ luôn chuyện về nhà.
“Tại sao không nói mẹ biết?” sau đó Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang đau đầu, nghĩ mãi lý do, cuối cùng thành thật nói: “Em cảm thấy nên thận trọng về mối quan hệ này một chút.”
Vì chuyện này mà Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy chiến tranh lạnh liên tiếp hai ngày, đã thế thì thôi, buổi tối vẫn không thoát khỏi lao động khổ sai, nhưng cũng may là sự thân mật đó cũng có lợi ích, cơn giận dỗi của Lộ tiên sinh nhanh chóng được xoa dịu.
Nhưng lần này bà Liễu lại gọi điện đến giục cô, Vụ Mang Mang không thể từ chối về nhà nữa, nếu không thì cô chẳng biết nói thế nào với Lộ Tùy nữa.
Vụ Mang Mang được Lộ Tùy đưa về biệt thự trên núi.
Lúc xe dừng lại, cô chồm tới hôn “chụt chụt” lên mặt Lộ Tùy, “Em sẽ nhớ anh, buổi tối em sẽ gọi điện cho anh.”
Nói rất thân thiết, nhưng ý tứ lại là “Anh mau mau biến về nhà cho em nhờ.”
“Anh đưa em vào nhé. Lần trước bác trai bị thương, anh chưa đích thân đến thăm, rất có lỗi.” Lộ Tùy kéo cổ tay Vụ Mang Mang lại.
Người tinh mắt thì sẽ không giả ngốc, ý định của Lộ Tùy làm sao Vụ Mang Mang không biết cho được.
Nhưng cô rất thích kiểu hẹn hò hiện giờ, chỉ là hai người yêu nhau, đừng bao giờ kéo hai bên gia đình vào chuyện này.
Thế nhưng lại không thể nói rõ chuyện này, Lộ tiên sinh bây giờ hơi hẹp hòi, dễ nghĩ đông nghĩ tây, Vụ Mang Mang quy kết nguyên nhân thành anh bị tổn thương lòng tự tin do bị cô đá lần trước.
Vì thế Vụ Mang Mang chỉ có thể vòng vo tam quốc.
“Đúng thế, lần trước anh đang bận yêu đương với Triệu tiểu thư mà.” Vụ Mang Mang ngồi luôn ở đó, không đi đâu.
“Triệu tiểu thư đẹp như thế, lại giỏi giang, gia thế tốt, thật sự rất xứng với anh, về sau hai người sao lại chia tay vậy?” Chủ đề này thật ra Vụ Mang Mang muốn nói đến từ lâu, nhưng không có gan nhắc đến, cũng không tìm ra cơ hội để nói.
Vụ Mang Mang tươi cười nhìn Lộ Tùy, nhưng trong mắt thì không chút nụ cười.
“Ninh Tranh điều kiện cũng tốt, lúc theo đuổi em sao em không nhận lời?” Lộ Tùy nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, hỏi ngược lại, “Là kỹ thuật hôn của cậu ta không ổn hả?”
Vụ Mang Mang sa sầm mặt, muốn cãi nhau chứ gì? Ai sợ ai chứ?
“Theo logic của anh thì chắc chắn là do Triệu tiểu thư hầu hạ anh trên giường không tốt phải không? Lần này là sao? Lại là gái trinh? Hay là cô ta giả vờ giả vịt trên giường?” Vụ Mang Mang rất nho nhã đạp lên nỗi đau của Lộ Tùy.
Cãi nhau chính là làm tổn thương nhau như thế.
Lộ Tùy nhắm mắt, yết hầu động đậy, đó là biểu hiện của việc rất tức giận.
Vụ Mang Mang cũng ý thức được sai lầm, cô đã rạch thẳng vết thương lòng mà Lộ Tùy để tâm nhất một cách quá tàn nhẫn, Lộ Tùy vì cô là Vụ Mang Mang nên mới chịu kể cô nghe bí mật đó.
Hơn nữa Lộ Tùy chưa từng đạp lên vết thương lòng của cô bao giờ.
Vụ Mang Mang nhìn gương mặt căng cứng của Lộ Tùy, cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi anh, em không nên nói những lời đó.”
Mãi sau, Lộ Tùy mới mở mắt, nói một câu: “Em đi đi.”
Vụ Mang Mang làm sao dám nhúc nhích.
“Xin lỗi, là anh đã cưỡng cầu. Dưa chín ép sẽ không ngọt, đúng là vất vả cho em đã đối phó với anh bao ngày qua.” Trong giọng nói lạnh nhạt của Lộ Tùy là sự mệt mỏi không che giấu, “Đi đi.”
Vụ Mang Mang không động đậy.
“Biến được bao xa thì biến đi, xem như chúng ta chưa từng bắt đầu.”
Vụ Mang Mang gần như chưa từng thấy Lộ Tùy giận dữ đến thế.
“Này, Lộ Tùy, con người anh làm sao vậy? Cãi nhau là thế mà, anh không thế cứ cãi nhau là bắt em cút chứ?” Vụ Mang Mang cũng nổi cáu.
Lộ Tùy lạnh lùng nhìn Vụ Mang Mang, “Chẳng qua là anh giảm bớt giai đoạn cho em thôi. Em không chịu nói cho mẹ em biết quan hệ của chúng ta, chính là để sau này dễ chia tay, đúng không?”
Một câu nói trúng tim đen!
“Anh nói linh tinh!” Vụ Mang Mang thẹn quá hóa giận, nổi cáu.
“Anh có nói linh tinh hay không, tự em biết rõ.” Lộ Tùy nắm cổ tay Vụ Mang Mang, nói: “Em dám nói em về nhà sẽ không che giấu không? Mẹ em bắt em đi xem mắt, em có đi không?”
Vụ Mang Mang im lặng.
“Vụ Mang Mang em nghe đây, anh có thể vì khúc mắc trong lòng em mà cả đời không kết hôn, nhưng anh không thế sống cả đời trong bóng tối, không công khai quan hệ của chúng ta.”
“Nói bậy, em nói không công khai bao giờ? Nhưng anh phải cho em thời gian chứ!” Vụ Mang Mang hất tay Lộ Tùy, đẩy cửa ra bước xuống, lướt nhìn tài xế của Lộ Tùy - A Thụ, anh chàng này đúng là biết điều, đã đứng cách xa rồi.
Vụ Mang Mang tức tối đi đến cửa biệt thự, thò tay định bấm chuông nhưng không kìm được lại quay đầu nhìn, thấy Lộ Tùy đứng dựa cửa xe, nhìn cô.
Cách xa như thế nhưng Vụ Mang Mang có thể cảm thấy vẻ ủ rũ toát ra từ Lộ Tùy, như một ngọn núi không còn tức giận, chỉ còn cô đơn, rất đáng thương.
Thực ra Lộ Tùy đáng thương cái khỉ gì, muốn gió có gió, đòi mưa có mưa, xưng tụng là nhà vô địch trong cuộc đời, nhưng dù là thế thì Vụ Mang Mang vẫn xót thương anh.
Vụ Mang Mang cắn môi, tay buông xuống, giận dữ quay lại mấy bước rồi đứng ở ven đường, lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào Lộ Tùy, sau đó lại cong ngón tay ngoắc mấy cái, ra hiệu Lộ Tùy lại gần.
Lộ Tùy bất động.
Vụ Mang Mang cũng biết động tác của mình hơi không tôn trọng anh, nhưng cô cứ cố ý làm thế.
Vụ Mang Mang lại dùng ngón tay chỉ vào Lộ Tùy, rồi lại ngoắc ngoắc anh như gọi cún con, người này nếu không tiếp chiêu thì bà cô đây cũng không hầu hạ nữa, ai mà không do cha mẹ sinh ra? Dựa vào đâu mà phải chịu ấm ức như vậy.
Lộ Tùy vẫn bất động.
Vụ Mang Mang cũng đứng im, trong lòng thầm đếm, nghĩ bụng đếm đến mười mà Lộ Tùy không đến thì cô sẽ nhận lời Ninh Tranh ngay.
Mới đếm thầm đến ba thì Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy nhúc nhích, tuy không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn đến gần cô.
Vụ Mang Mang không nhịn được cong khóe môi, có cảm giác toàn thắng, vội kìm nén nụ cười lại, gườm gườm mặt nói: “Được, anh muốn vào phải không? Em toại nguyện cho anh.”
Lộ Tùy cụp mắt, xoay người quay về chỗ cũ.
“Này.” Vụ Mang Mang đuổi theo hai bước, vừa kể lể nỗi khổ của mình vừa tự động viên mình, đừng so đo với quỷ nhỏ mọn!
“Là chính anh không đi, sau này đừng có trách em không dám công khai nhé.” Vụ Mang Mang đuổi theo, gọi một tiếng.
“A Thụ”, Lộ Tùy lên tiếng gọi.
Tài xế A Thụ vội lại gần, mở cốp xe, lấy quà mà Lộ Tùy đã chuẩn bị sẵn cho sếp Vụ, bà Liễu và cả Vụ Đản Đản ra.
Vụ Mang Mang ngại ngùng đứng tại chỗ, mới hiết hóa ra cô đã hiểu lầm Lộ Tùy.
Lộ Tùy cứ thế nhìn Vụ Mang Mang vẻ lạnh lẽo.
Vụ Mang Mang cúi đầu lại gần, dựa trán vào lồng ngực anh, đó là thái độ cầu hòa.
Lộ Tùy không nhúc nhích, Vụ Mang Mang liền dụi dụi trán vào ngực anh.
Cuối cùng, Lộ tiên sinh vẫn nâng mặt Vụ Mang Mang lên, hậm hực hôn lên môi cô.
Eo Vụ Mang Mang bị tì vào cánh cửa xe, lưỡi bị cuốn mạnh lấy, cuối cùng cô thở hổn hển ra sức đẩy Lộ Tùy ra: “Đừng bắt nạt em.”
Lộ Tùy thuận tay nắm lấy ngón trỏ tay phải của Vụ Mang Mang, dịu dàng chà xát mấy cái rồi lại nói: “Vụ Mang Mang, lần sau còn dám ngoắc tay gọi anh, có tin anh sẽ đánh em ba ngày không xuống giường nổi không.”
Bắt buộc phải tin chứ! Lần trước vì một “quả táo già” mà cả đêm cô không ngồi ghế nổi, vì đau mông!!!
“Còn nữa…”
Vụ Mang Mang mới nghe “còn nữa” đã thấy tim gan run rẩy, bây giờ bị Lộ Tùy bắt lấy cơ hội, không lẽ lại không xử lý cô? Chỉ tại cô, mềm lòng quá làm gì, biết sớm thì đã không cúi đầu nhượng bộ rồi.
“Còn nữa, lần sau nếu cãi nhau, đừng cúi đầu trước, đợi anh đến tìm em.” Lộ Tùy dịu giọng bảo.
Hả? Chuyện gì thế này? Vụ Mang Mang hoài nghi nhìn Lộ Tùy.
“Thực ra lúc nãy nếu em vào nhà thì một lúc nữa anh cũng sẽ bấm chuông thôi”, Lộ Tùy khai thật.
Vụ Mang Mang cảm thấy mắt cô cay cay, thật kém cỏi, ban nãy còn bị Lộ Tùy mắng “biến đi”, lần này cô lại cảm thấy Lộ tiên sinh thật đáng yêu!
“Ồ, thế hả? Không phải anh bảo em biến đi, muốn chia tay em sao?” Vụ Mang Mang mặt đỏ đến mức có thể đóng vai Quan Công, nhưng vẫn cứng miệng.
“Chia tay cái gì? Lần trước anh cũng chưa thừa nhận hai chữ ‘chia tay’. Cùng một sai lầm, anh không nỡ phạm lần thứ hai đâu”, Lộ Tùy thì thầm bên tai Vụ Mang Mang.
Chịu không nổi mà! Vụ Mang Mang ôm eo Lộ Tùy, tim đập thình thịch.
Phụ nữ khi yêu là động vật yêu bằng tai, chỉ cần anh nói những lời dễ thương thì ngay cả mạng sống cô ấy cũng sẽ dâng cho anh.
“Lộ tiên sinh à, anh quá biết cách yêu đương đó”, Vụ Mang Mang cam nguyện bại trận.
Cuộc trò chuyện khiến Vụ Mang Mang đỏ đến mức, từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài, mỗi một lỗ chân lông đều nóng ran lên, cảm giác tủi thân khi nhận lỗi trước đã quên sạch vứt ra ngoài chín tầng mây rồi.
Cũng không biết là ai chủ động mà hai người yêu nhau này lại bắt đầu hôn đắm đuối chẳng biết xấu hổ.
“Chụt chụt chụt”, giọng Vụ Đản Đản bỗng vang lên ngay bên cạnh, khiến Vụ Mang Mang giật mình trốn ra sau lưng Lộ Tùy.
Lúc này Vụ Đản Đản mới nhìn rõ mặt Lộ Tùy, hoan hô một tiếng, gọi “bố ơi” rồi lao vào lòng anh.
“Gọi bậy bạ gì thế? Vụ Đản Đản!” Vụ Mang Mang quát nhỏ, xưng hô loạn cả rồi.
Liễu Nhạc Duy khi nhìn thấy Vụ Mang Mang và Lộ Tùy cùng bước vào thì rất sửng sốt, nhưng nhanh chóng hồi phục lại nở nụ cười: “Làm hòa rồi thì tốt, làm hòa rồi thì tốt.”
Liễu Nhạc Duy thấp thỏm lo âu hơn nửa năm, cuối cùng đã yên lòng.
“Con bé Mang Mang từ nhỏ tính tình đã ương bướng, phải nhờ cậu bao dung nó nhiều.” Ngồi xuống rồi, Liễu Nhạc Duy bắt đầu trải thảm sẵn cho Vụ Mang Mang.
Lộ Tùy tuy không nói nhiều nhưng lại tỏ ra rất tôn trọng bà Liễu.
“Hay là ở lại ăn trưa nhé.” Liễu Nhạc Duy lên tiếng mời anh, “Bố của Mang Mang sắp quay về rồi.” Vì Liễu Nhạc Duy vừa gọi điện cho sếp Vụ xong.
Lộ Tùy tất nhiên là nhận lời.
* * *
Ăn trưa xong, Vụ Mang Mang đưa Lộ Tùy ra ngoài, anh kéo tay cô: “Tối anh đến đón em.”
Vụ Mang Mang lắc đầu, “Hôm nay em ở nhà.”
Lộ Tùy thất vọng ra mặt khiến Vụ Mang Mang chỉ muốn phì cười.
Cô đưa anh vào trong xe, Lộ Tùy ôm cứng cô, không cho đi: “Anh gọi điện cho bố mẹ em, bảo tối nay anh tới đón em nhé.” Lộ Tùy rất kiên trì.
Vụ Mang Mang cắn Lộ Tùy một cái, “Anh đừng quá đáng, anh biết là họ chắc chắn chỉ muốn bán phứt em cho anh mà, đó cũng là một trong những nguyên nhân em không muốn kể cho họ nghe là chúng ta đã làm hòa đó.”
Lộ Tùy xoa đầu Vụ Mang Mang, “Đừng nghĩ bố mẹ em như thế, chúng ta chia tay rồi họ cũng đâu có làm gì em? Chí ít thì họ vẫn ở cạnh em, đúng không?”
Vụ Mang Mang lặng lẽ gật đầu.
“Hơn nữa, là anh nguyện ý giúp họ, cảm tạ họ đã sinh ra em.” Lộ Tùy nói, “Thế nên em đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý.”
Vụ Mang Mang sờ mặt Lộ Tùy, đàn ông biết cách ăn nói quá sẽ khiến phụ nữ lúc nào cũng có chút không yên lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]