Tuy Vụ Mang Mang mang lại may mắn đến cho người khác, nhưng toàn mang đến xui xẻo cho chính mình.
Vụ Mang Mang ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng làm việc của Ngô Dụng, uể oải ngước ánh mắt lờ đờ lên.
"Dạo này sao rồi?" Ngô Dụng cầm quyển sổ ghi chép ngồi đối diện với cô, hỏi: "Sao trông cô mệt mỏi rã rời thế?"
Kiêm thêm vài chức, đương nhiên phải mệt mỏi rồi.
"Đã hai tuần rồi cô không tới đây, dạo này có ổn không?" Ngô Dụng hơi tò mò hỏi.
Từ trước tới giờ Vụ Mang Mang đều kiên trì mỗi tuần đến tư vấn tâm lý một lần, vậy nên Ngô Dụng mới thấy hơi lạ.
Ổn thế nào được mà ổn?
Vụ Mang Mang nghỉ ngơi một lát mới định thần lại, nói: "Bác sỹ Ngô, anh nói xem, sao xã hội hiện đại của chúng ta lại lắm kẻ biến thái thế? Nguyên nhân tại sao chứ?"
Nguyên nhân có mà vô số, vừa phức tạp vừa rắc rối, ước chừng phải viết cả chục quyển sách cũng không phân tích hết được.
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?" Ngô Dụng đáp lại.
"Bác sỹ Ngô, anh có biết tôi đã gặp phải bao nhiêu kẻ biến thái trên tàu điện ngầm không?" Vụ Mang Mang tự hỏi tự trả lời: "Trung bình cứ cách một ngày lại gặp một kẻ!"
Vụ Mang Mang bày ra vẻ mặt "tôi rất khiếp sợ, anh cũng phải khiếp đảm như tôi" cho Ngô Dụng xem.
Ngô Dụng gật đầu, khuyến khích Vụ Mang Mang kể tiếp.
Vụ Mang Mang tức thì bật loa mồm liên hồi.
"Hôm đầu tiên đi tàu điện ngầm, tôi gặp phải một kẻ cuồng rạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-dien-xuat/136648/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.