Chương trước
Chương sau
19 năm trước, Thi Diễm và Tạ Di Ngưng cùng nhau tận mắt chứng kiến Tạ Nhạc Huy dùng kim độc tự sát.
19 năm sau của hiện tại, chồng của Thi Diễm cũng bị kim độc đâm chết.
Vị trí hai người bị đâm kim độc, đều là cổ bên phải.
Đây chỉ đơn thuần là trùng hợp, hay là hai vụ án có liên hệ nào đó mà không ai hay biết?
Hạ Thạch nóng lòng biết đáp án.
Nhưng mà Thi Diễm lại giống như không muốn nhắc đến chuyện cũ: "Chuyện trước kia lâu như vậy, tôi cũng không nhớ nữa..."
Hạ Thạch không chịu bỏ qua: "Xin cô hãy cố gắng nhớ lại một chút." Anh hơi dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Vụ án đó, có lẽ có liên quan đến vụ án chồng cô bị hại."
"Cái gì?" Thi Diễm lộ ra biểu cảm khó tin, "Cha nuôi của Di Ngưng tự sát, có liên quan gì đến chồng tôi bị hại?"
"Bây giờ chúng tôi còn chưa rõ, cho nên xin cô hãy phối hợp tôi, cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó."
"Được thôi." Thi Diễm thỏa hiệp.
"Chiều hôm đó, cô và Tạ Di Ngưng đợi mấy bạn học ngồi xe đến sơn trang San Hô của vùng ngoại ô thành phố N. Chập tối, các cô nướng đồ ăn bên ngoài nhà nghỉ. Nướng xong thì các cô ở trong nhà nghỉ uống rượu, đánh bài, chơi thẳng đến sáng 2h hơn mới về phòng."
Hạ Thạch thuật lại nội dung được ghi chép lại trong khẩu cung của hồ sơ, hy vọng có thể khơi lại ký ức của Thi Diễm.
"Đúng vậy, là như thế..." Thi Diễm dần dần tiến vào trong hồi ức.
"Lúc đó cô ở chung phòng với ai?"
"Ừm, chính là Di Ngưng, tôi còn nhớ."
"Sau khi trở về phòng thì cô lập tức đi ngủ rồi sao?"
"Tôi suy nghĩ đã... Hình như là thế. Tôi nhớ sau khi tôi và Di Ngưng về phòng, hình như cũng không làm gì nữa, trực tiếp đi ngủ luôn."
Hạ Thạch "ừm" một tiếng, nhắc nhở nói: "Lúc đó cô và Tạ Di Ngưng đều uống một chút rượu, có chút say, cho nên sau khi về phòng thì rất nhanh liền ngủ rồi."
"Đúng vậy... Lúc đó chúng tôi uống rượu Vodka, tuy là đã pha trộn nước uống, nhưng nồng độ vẫn khá cao."
Thi Diễm ngay cả lúc đó uống rượu gì cũng nhớ ra, Hạ Thạch tương đối hài lòng tiến độ hồi ức của cô.
Vì vậy anh bắt đầu tiến vào chủ đề chính: "Sau đó thì sao? Cô bị làm ồn tỉnh?"
"Ừm."
"Là bị tiếng động gì làm ổn tỉnh?"
"Là bị tiếng chuông điện thoại của Di Ngưng. Ưm, tiếng chuông điện thoại của cô ấy rất lớn."
"Lúc đó Tạ Di Ngưng cũng tỉnh rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Sau đó thì sao? Cô ấy thức dậy nghe điện thoại?"
"Đúng vậy."
"Cô ấy nói gì trong điện thoại?"
Thi Diễm lắc đầu: "Tôi quên rồi."
Hạ Thạch bày tỏ là đã hiểu, dù sao thì đây là chuyện xảy ra gần hơn 20 năm trước rồi. Anh nhớ trong ghi chép của năm đó, Thi Diễm là nói như thế này: "Di Ngưng cầm lấy điện thoại, nghe điện thoại, sau đó thì cô nói với điện thoại: 'Ba? Ba nói gì vậy? Ba đến rồi? Ba ở đâu?' Sau đó thì cô ấy chạy đến bên cửa sổ nhìn."
"Không sao. Ưm, cô nhớ lại thêm một chút nữa, sau đó còn xảy ra chuyện gì?"
"Ưm... Di Ngưng chạy đến cửa sổ, tôi không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì hiếu kỳ, cũng đi theo qua đó, chúng tôi nhìn thấy dưới cây đại thụ cách bên ngoài nhà nghỉ không xa, có một người đang đứng. Ưm, nhưng mà tôi không hề nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đó."
"Tại sao lại không nhìn thấy rõ chứ?"
"Lúc đó gần cây đại thụ vô cùng tối mờ."
"Còn là vì người đó là đội nón nữa?"
"Đúng vậy! Hắn là đội nón, hơn nữa đè nón xuống rất thấp, che đi dáng vẻ của mình."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó Di Ngưng kêu to với người đó: 'Ba! Ba ở đó làm gì thế?' Nhưng người đó không có trả lời cô ấy. Sau đó, người đó đột nhiên giơ tay lên, co lại thành nắm đấm, hình như là đang cầm thứ gì đó, bỗng nhiên đâm về phía cổ mình. Sau đó thì hắn liền ngã xuống đất. Không còn nhúc nhích nữa."
"Cô nhớ hắn là giơ tay nào không?"
Thi Diễm cố gắng suy nghĩ, nhưng lại lắc đầu: "Quên rồi."
"Ừm, cô nói tiếp đi."
"Di Ngưng sau khi nhìn thấy người đó ngã xuống, lập tức chạy ra khỏi nhà nghỉ..."
Thi Diễm cuối cùng nói đến chỗ quan trọng nhất rồi! Hạ Thạch ngừng thở, nghiêm túc lắng nghe.
"Mà tôi thì đúng trước cửa sổ ngẩn ra một lúc, cũng chạy ra khỏi phòng, đi tìm những bạn học khác giúp đỡ..."
Lạc Tỉnh vẫn luôn đứng phía sau Hạ Thạch và Thi Diễm, lúc này bất chợt nói: "Căn cứ theo lời khai của Tạ Di Ngưng lúc đó, sau khi cô ấy chạy tới dưới cây đa phát hiện người ngã xuống đất quả nhiên là cha nuôi của cô ấy Tạ Nhạc Huy, lập tức trở về nhà nghỉ, kêu các bạn học báo cảnh sát. Nhưng mà, trước lúc đó, cô chắc hẳn là đã đánh thức các bạn học khác, đồng thời nói chuyện này cho bọn họ biết, đúng chứ? Tại sao lúc đó các người không lập tức báo cảnh sát?"
"Bởi vì... Bởi vì..." Thi Diễm có chút ấp úng.
Quan trọng chính là ở đây! Hạ Thạch hắng giọng hỏi: "Lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thạch đột nhiên nâng cao giọng, Thi Diễm giật mình một cái, cô sợ sệt nói: "Thực ra... tôi vẫn luôn không có rời khỏi phòng..."
Hai mắt Hạ Thạch sáng lên: "Cô vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ sao?"
"Ừm."
"Vậy sau đó cô nhìn thấy gì?"
"Tôi đứng trước cửa sổ đợi vài phút, liền nhìn thấy Di Ngưng chạy đến dưới cây đa, lắc lư người ngã dưới đất. Lúc này... Lúc này..."
Thi Diễm nói tới đây, giọng nói có chút nghẹn ngào, dường như nói không được nữa.
Hạ Thạch cũng không hối thúc, đợi tâm trạng của Thi Diễm hơi ổn định lại, mới nhàn nhạt hỏi: "Lúc này xảy ra chuyện gì?"
Thi Diễm bình tĩnh lại, khẽ cắn môi dưới, nói: "Lúc này có một người đi vào phòng tôi ở, lặng lẽ đi đến phía sau tôi, đột nhiên dùng khăn tay bịt mũi và miệng của tôi. Hình như tôi ngủi thấy một ít mùi hương ngọt, sau đó thì mất đi ý thức..."
"Mùi hương ngọt?" Hạ Thạch nhíu mày, thầm nghĩ: "Là hít thuốc mê."
"Sau đó là Triển Bằng đánh thức tôi..."
"Triển Bằng?" Hạ Thạch ngẩn ra một chút, "Chính là chồng cô Lưu Triển Bằng?"
Thi Diễm gật đầu: "Đúng vậy."
Hạ Thạch cảm thấy kinh ngạc: "Anh ấy lúc đó cũng có đi sơn trang San Hô? Nhưng mà tôi nhìn qua khẩu cung của các người lúc đó, không hề có lời khai của anh ấy."
"Lúc đó anh ấy không phải tên là Lưu Triển Bằng, tên là Lưu Vĩ Hằng."
"Ồ?"
Hạ Thạch nhớ trong ghi chép lời khai, quả thực là có một phần là do một người tên Lưu Vĩ Hằng tường thuật.
"Sau khi chúng tôi kết hôn, anh ấy muốn tự mình mở công ty buôn bán, nên mới đổi tên thành Lưu Triển Bằng, ưm, chính là hàm ý đại bàng tung cánh. Anh ấy nói, vốn dĩ thì không mấy thích tên của mình, đúng lúc mượn cơ hội này đổi tên."
*tên Bằng có nghĩa là đại bàng, Triển là tung cánh.
Thì ra, năm đó Lưu Triển Bằng cũng ở trong sơn trang San Hô!
Hiện tại, Hạ Thạch càng thêm khẳng định, Lưu Triển Bằng bị hại, có liên hệ nào đó với vụ án 19 năm trước Tạ Nhạc Huy tử vong.
"Lúc đó chồng cô cho lời khai, không hề nhắc tới chuyện phát hiện cô bị hôn mê!"
"Đó là vì tôi... Tôi... Ưm, lúc Triển Bằng anh ấy tìm được tôi... Tôi..." Thi Diễm nói đến đây, giọng nói lại có chút nghẹn ngào, "Tôi... nằm trên giường, quần lót bị cởi ra, chỉ mặc chiếc váy, thân dưới của tôi có một trận đau đớn... Tôi bị... Tôi bị..."
Cuối cùng thì cô nhịn không được mà khóc nức nở.
Thi Diễm không có nói rõ, nhưng Hạ Thạch đã hiểu rõ: Lúc đó cô ấy bị người nào đó trong nhà nghỉ cưỡng gian rồi!
Anh đợi cảm xúc của Thi Diễm dần dần bình phục lại, mới hỏi: "Chuyện này còn có ai biết không?"
Thi Diễm lắc đầu: "Chỉ có tôi và chồng tôi hai người biết."
"Lúc đó hai người đã quen nhau rồi sao?"
"Vẫn chưa. Thực ra, trước khi đi sơn trang San Hô, Triển Bằng vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng lúc đó tôi vẫn là một cô nữ sinh, tìm bạn trai thì phải xem mặt, cảm thấy anh ấy không đủ đẹp trai, nên không có tiếp nhận anh ấy. Mà sau khi xảy ra chuyện này, tâm trạng tôi vô cùng suy sụp, thậm chí từng muốn tự sát. Khoảng thời gian đó, cũng may có Triển Bằng luôn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, cổ vũ tôi, cùng tôi trải qua khó khăn. Sau đó, tôi dần dần bị anh ấy cảm động, nên thử quen với anh ấy. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi còn kết hôn luôn."
Hạ Thạch không ngờ đến thì ra chuyện xảy ra trong sơn trang San Hô năm đó, còn có một sự việc xen giữa như thế. Anh "ừm" một tiếng, lại hỏi: "Vậy thì, cô cảm thấy lúc đó là ai cưỡng gian cô? Cô có đối tượng hoài nghi không?"
"Có!" Thi Diễm thốt lên.
"Là ai?"
"Lương Tấn Thụy! Khẳng định là anh ta!" Thi Diễm nói như đinh đóng cột.
"Lương Tấn Thụy là ai?"
"Anh ta là một nam sinh trong khóa của chúng tôi, lúc đó anh ta cũng đang theo đuổi tôi, đánh trống khua chiêng, người trong khóa đều biết. Có mấy lần anh ta nhân lúc trong phòng học không có người khác, động tay động chân với tôi, rất đáng ghét. Chúng tôi đến sơn trang San Hô chơi, vốn dĩ thì không có mời anh ta, là anh ta tự mình đi theo. Ưm, tôi khẳng định chuyện đó là do anh ta làm!" Thi Diễm nói tới đây, hơi dừng lại, cắn răng nói tiếp: "Chỉ là tôi không có chứng cứ, cho nên không thể làm gì anh ta."
Hỏi đến đây, Hạ Thạch cảm thấy trên người Thi Diễm đã không còn manh mối gì có giá trị nữa, vì vậy nháy mắt với Lạc Tỉnh. Lạc Tỉnh hiểu ý, đi về phía lối ra của sân thượng.
Cùng lúc đó Hạ Thạch cũng từ biệt Thi Diễm, sau đó đi đến trước mặt Diệp Thu Hùng, dặn dò anh nói: "Đại Hùng, tôi ra ngoài một lát, cậu ở đây trông chừng một tý, có tình huống gì thì gọi điện cho tôi."
"Vâng, lão đại!"
Hạ Thạch dặn dò xong, xoay người, đi theo Lạc Tỉnh đi về phía lối ra của sân thượng.
Nữ pháp y nhìn thấy anh muốn cùng Lạc Tỉnh rời đi, lập tức đi tới: "Hạ Thạch, anh đi đâu thế?"
"Ra ngoài làm chút việc." Hạ Thạch qua loa nói.
Nữ pháp y nhìn Lạc Tỉnh một cái: "Cô ấy rốt cuộc là ai?"
"Trở về rồi nói với cô!"
"Lần trước anh cũng nói như thế..."
Nữ pháp y còn chưa nói xong, Hạ Thạch đã đuổi theo Lạc Tỉnh, cùng cô đi ra khỏi sân thượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.