Chương trước
Chương sau
Thoạt đầu nghe hắn nói như thế, mấy vị quan còn đang mải tranh luận về hắn bỗng chốc trở nên ngốc lăng đến ngơ ngác, sau vài phút định hình lại mới biết chuyện gì vừa sảy ra. Thật không ngờ tên Ngũ hoàng tử này thế mà lại có quà thật, mà chắc cũng chỉ là mấy món tầm thường rẻ tiền thôi, chứ một kẻ không được Hoàng thượng sủng ái, mẫu thân thì đã sớm quy tiên như hắn thì đào đâu ra kì trân dị bảo mà tặng lên cho Thục phi. Tất cả mấy vị quan đều đưa mắt liếc nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ, rồi đồng loạt hướng mắt về phía vị Thục phi kia mà xem kịch vui, dù sao tên hoàng tử này mà bị phạt thì cũng chẳng liên quan gì tới họ, mà nếu hắn làm vui lòng Thục phi thì cũng cứ coi như hắn may mắn là được.
Thục phi sau khi nghe Minh Nguyệt tuyên bố hùng hồn như vậy thì nét mặt lúc đầu cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền lập tức thu liễm lại, giở giọng vui vẻ tò mò hỏi:
"Thật là làm ai gia tò mò a! Không biết Ngũ hoàng tử đây định tặng cho ai gia cái gì?"
Nghe bà ta nói vậy, trong lòng Minh Nguyệt cũng chỉ toàn là một mảnh ngê tởm, lúc đầu vị Thục phi này còn giả bộ cái gì mà không cần quà này nọ, vậy mà bây giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, từng câu từng chữ đều là đòi quà từ cô, mà nói thật ra thì chính là muốn cô rơi vào đường cùng, khiến cho cô bẽ mặt trước mọi người, chắc chắn rằng bà ta nghĩ lời cô vừa nói chỉ là bộc phát nhất thời chứ không có quà thật. Nhưng có lẽ đối với vị Ngũ hoàng tử "trước kia" thì có thể là như vậy, chỉ là bà ta không thể ngờ bây giờ Minh Nguyệt đang đứng trước mặt bà ta đây là một người hoàn toàn khác. Dù sao nếu Thục phi đã bày một bữa tiệc ngon lành cho cô, còn cho cô như trở thành trung tâm của bữa tiệc thì sao cô lại có thể ki bo không tặng lại cho bà ta một vài món quà nhỉ? Ý cười dần dần ẩn hiện trên môi, như mục đích ban đầu, lần này tới đây Minh Nguyệt cô đã có đủ thông tin nhất định, chơi cũng đủ chán rồi, chắc chắn sẽ không gây thêm rắc rối gì nữa.
Cũng bắt chước Thục phi, cô giả cho giọng mình trở nên ngọt lịm, rồi nói:
"Nếu như Thục phi nương nương đây đã tò mò như vậy rồi, làm sao Minh Nguyệt có thể khiến cho người còn phải chờ lâu. Chỉ là món quà lần này của thần không phải là đồ vật."
Nói đến đây, cô liền dừng một hồi, đảo tròn con mắt quanh điện, chỉ thấy gương mặt của ai cũng giống nhau, đều là một mảnh tò mò mãnh liệt. Ánh mắt lại lập tức dừng lại trên người vị Thục phi kia, mỉm cười với bà ta một cái, nụ cười này chứa đầy sự ngây thơ hồn nhiên, giống như chỉ là cười xã giao, nhưng nếu người tinh ý liền có thể nhận ra được ẩn sâu bên trong nụ cười kia chính là một sự giễu cợt cùng vài tia sát ý lạnh cả sống lưng, giống như là muốn nói động vào ta thì chỉ có chết vậy. Nụ cười này người ngoài nhìn vào thì thấy rất bình thường, nhưng riêng một người đã có kinh nghiêm j như Thục phi thì đương nhiên có thể nhìn ra, mà thực ra chính Minh Nguyệt cũng muốn cho bà ta nhìn thấy.
Gương mặt của Thục phi khi thấy nụ cười đó thì liền hơi đanh lại, sau đó cũng mỉm cười đáp trả, rồi hỏi:
"Là gì vậy, Minh Nguyệt đừng có úp úp mở mở như vậy chứ!"
"Món quà này ta đã phải nghĩ rất nhiều ngày mới có thể nghĩ ra được, thật khiến cho ta phải mất mấy ngày mấy đêm không có ngủ chỉ để nghĩ. Lúc đầu ta cũng muốn tặng một đồ vật quý giá gì đó cho Thục phi, nhưng nhớ ra hoàn cảnh của ta không cho phép, với cả ta nghĩ dù sao Thục phi cũng rất cao quý, những món như bảo vật hay gì gì đó chắc người cũng đã xem qua nhiều đến chán rồi, không nên tặng nữa. Thế là ta liền nghĩ ra, ý nghĩa của món quà không phải là để tặng cho người khác vui sao? Vậy thì chỉ cần những cái gì khiến cho Thục phi vui liền trở thành một món quà ý nghĩa rồi. Chỉ là vấn đề ở đây là ta không biết Thục phi ưng ý cái gì, thế nên ta lại liền nảy ra một ý. Món quà sẽ chính là ta! Chỉ cần Thục phi yêu cầu ta một việc gì có thể nằm trong tầm khả năng của ta thì ta sẽ không chối từ. Người nghĩ mà xem, quả là một món quà tuyệt vời biết bao, ta vừa có thể đàn, ca, sáo, lại vừa có thể dùng kiếm, a, ta cũng có thể bắn cung nữa đấy..."
Nghe một tràng dài những gì Minh Nguyệt vừa nói xong mà cả đại điện không ai thốt lên nổi một lời nào, ai cũng há hốc mồm, mắt trợn to đến ngạc nhiên, mà hướng lên phía vị Thục phi kia cũng có thể thấy được một biểu cảm của người mà ít khi có thể thấy được, gương mặt bà ta vừa là có chút ngạc nhiên, vừa là có chút tức giận đến nổi cả gân xanh trên trán, nhưng vì vẫn phải làm bộ mặt hiền từ nên đôi môi cố gắng nở một nụ cười cho có lệ. Một gương mặt mà lại có đủ ba sắc thái cảm xúc: giận, ngạc nhiên và cười, người ngoài nhìn vào còn tưởng người này đang làm mặt hề, cũng bởi gương mặt này thật quá mức tức cười, cũng là quá mức đáng sợ, thật là trẻ con nhìn vào cũng không biết nên khóc hay nên cười cho phải.
Thật ra chính Minh Nguyệt khi nghĩ ra ý tưởng này cũng cảm thấy có chút mắc cười. Trong lời cô vừa nói cũng có nửa phần thật, nửa phần giả, cái gọi là thật là ý tưởng về món quà, còn giả là việc nghĩ "rất nhiều ngày" mới ra, cô tính đi tính lại dù không muốn làm cho chính mình thất vọng nhưng món quà này của cô được ra đời chỉ sau có vài phút suy nghĩ. Thu lại ý cười sắp trào ra, cô nín họng nói tiếp:
"Không biết Thục phi thấy món quà này của ta có được không?"
Có thể trong đầu mấy tên quan kia đều nghĩ lần này Ngũ hoàng tử chết chắc rồi, nhưng không ngờ hơn nữa là Thục phi lại trả lời câu hỏi kia của Minh Nguyệt, vậy chẳng phải là đã đồng ý chấp nhận món quà ngớ ngẩn kia sao?!!
Thục phi sau khi bày ra cái vẻ mặt như không thể tin được của mình, một hồi sau, bình tĩnh lại rồi nói:
"Có thật là Minh Nguyệt có thể làm bất cứ thứ gì không? Múa? Đàn? Sáo? Kiếm? Cung? Đều làm được ư?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.