Sắc mặt Trần Mộ Uyển thoáng vẻ đau thương, nàng gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Bất kể thế nào, trước kia là mình không tốt......"
Cố Khinh Âm lắc đầu, "Không có đúng sai, Mộ Uyển, cậu không cần phải tự trách mình."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Trần Mộ Uyển bỗng nhiên nói: "Lúc đó gia phụ nhất định không nghĩ tới sau khi mình nhập sĩ sẽ nhậm chức ở Hàn Lâm Viện."
Cố Khinh Âm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, "Nhất định ông ấy từng phản đối đúng không?"
"Có chứ, nhưng vậy thì sao." Trần Mộ Uyển nhún vai, "Mình thật sự thích làm ở đó, huống hồ phụ thân cậu cũng chưa từng làm khó mình."
"Phụ thân mình chỉ cố chấp thế thôi, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho người khác." Cố Khinh Âm nói.
Trần Mộ Uyển gật đầu, "Nhân phẩm, học thức của Cố đại học sĩ là đứng đầu trong triều, chỉ là trước kia gia phụ không biết...... Đúng rồi, Cố đại học sĩ ở trong Đại Lý Tự...... có mạnh khỏe không?"
Cố Khinh Âm mím môi, lát sau mới nói: "Mình tin triều đình sẽ trả lại công bằng cho ông."
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đi một đoạn đường rất dài.
Tiếng nói chuyện đằng trước càng lúc càng lớn, hai người đến gần hơn, thấy một đình viện rộng rãi nằm giữa hồ, trong nội viện treo đầy đèn lồng, cao thấp đen xen, tỏa màu vàng cam, tôn lên vẻ yêu kiều của các nữ quan.
Các nữ quan tốp năm tốp ba xúm lại với nhau, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103796/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.