Sở chỉ huy của cấm quân được bố trí trong một tòa đại trạch cách không xa hoàng thành. Tòa nhà đó nằm trong một ngõ nhỏ u tĩnh, trong ngõ nhỏ không có gia đình nào sinh sống. Bên góc tường chỉ có mấy nhành mai vàng sắp nở.
Hai nam tử thân hình cao gầy sóng vai đi vào trong hẻm. Cả hai đều mặc trường bào sẫm màu, nhìn kỹ mới phát hiện, một người mặc trường bào nghiêng về sắc tím, người còn lại nghiêng về sắc xanh lam.
Nam tử mặc trường bào sắc tím có mái tóc mượt như nhung, dùng một cây ngọc trâm màu tím nhạt để cố định, mi dài, mắt phượng, mũi cao, cao nhã quý khí. Trong tay người đó cầm một cái quạt giấy, không ngừng thưởng thức.
“Trác Vân, không thể tưởng được mới mấy ngày mà ngươi đã ngồi vững vị trí thống lĩnh cấm quân.” Nam tử áo tím cười khẽ, giọng điệu có vài phần lười biếng.
Nam tử mặc áo xanh đúng là Kỷ Trác Vân, mái tóc đen của hắn buộc cao thành búi, cố định bằng kim quan, mặt mày anh tuấn, quả nhiên cũng phong thần tuấn lãng. “Đều nhờ Tướng gia nâng đỡ.”
Nam tử áo tím tất nhiên chính là Hàn Cẩm Khanh. Nghe vậy, hắn cũng không khách sáo, chỉ nói: “Thế cục hiện nay biến ảo khôn lường, vị trí này của ngươi không biết bao nhiêu người để mắt thèm muốn, không chỉ ngồi ở đó, mà còn phải ngồi lâu.” Hắn gõ gõ chiếc quạt giấy trong lòng bàn tay.
“Không sai, hạ quan điều trở lại kinh thành vì trợ giúp Tướng gia một tay, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103562/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.