Trời vào đông giá rét. Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi cưới chi nữ Đỗ thị lang.
Tin tức vừa truyền ra, làm tan nát từng trái tim oanh oanh yến yến Giang Nam Giang Bắc Đại Cảnh.
Trong Miên thành Giang Nam, danh kỹ nổi tiếng gọi là Dung Dung làm một bài thơ, đề trên khăn gấm thơm ngào ngạt, sai người ngàn dặm xa xôi từ Miên thành chuyển đến vương phủ Duyên Hỉ.
Thơ viết:
Bích Thúy lâu tiền son phấn hương
Giang Nam thanh tao lâu lan truyền
Miên thành lạc hoa xuân không ở
Ngày nào làm lại mộng đầy giường.
Thơ vẫn còn non, chữ cũng không tốt. Nhưng khăn gấm đề thơ lại thơm ngào ngạt, có thể tưởng tượng thấy giai nhân nhẹ nhàng rơi lệ, từng chút từng chút mềm lòng.
Mặc dù tôi là nữ tử, thấy vậy tâm tình cũng động, huống chi vị vương gia Cảnh Phi phong lưu này.
Tay hắn nâng khăn gấm, liên tiếp thở dài mấy tiếng, có ý không đành lòng.
Sau đó hắn nói: "Nhậm Lan Châu, ngươi làm việc quá nhanh."
Tôi cười nói: "Vương gia, người ở Miên Thành mấy năm, đến tột cùng là để lại bao nhiêu chuyện phong lưu? Ngày du ngoạn ở Giang Nam, phong quang vô hạn, ngài đếm một chút, để cho tôi may mắn một lần no bụng sướng tai thích mắt được không?"
Cảnh Phi ngửa mặt lên trời thở dài: "Giai nhân Giang Nam tuy nhiều, nhưng chỉ có Dung Dung được lòng ta nhất. Đáng tiếc, đáng tiếc."
Tôi xì mũi coi thường: "Nếu như người không bỏ được, vẫn còn kịp."
Cảnh Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370675/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.