Lũ lụt ở Giang Nam, nếu Cảnh Phi đã nói sẽ giúp Cảnh Thành kiêm quản Công bộ, hiển nhiên muốn đi xem một chút.
Nàng không biết là ý của riêng Cảnh Phi hay còn là ý của Cảnh Thành.
Tân vương phi Duyên Hỉ lệ rơi mười dặm Trường Bình đưa tiễn, mảnh mai không thắng nổi gió rét, Cảnh Phi sai người đưa vương phi về phủ trước.
Đưa mắt nhìn giai nhân đi xa, hắn quay đầu lại nói với nàng: “Hôm nay đến đưa tiễn ta, cuối cùng ngươi cũng đã đạt tới một trình độ nào đó.”
Từ khi Cảnh Phi mười bốn tuổi, Kim thượng đã thưởng Miên thành cho hắn, tạm thời coi như là nửa đất phong của vương gia Duyên Hỉ. Miên thành giàu có và đông đúc, cảnh tượng tuyệt đẹp, thương nhân đi lại không dứt. Kim thượng yêu con, biết Cảnh Phi yêu thích cái gì. Vì vậy Cảnh Phi nhàn nhã trải qua ngày tháng nửa năm ở Miên thành nửa năm ở Kinh thành. Mà lần đầu tiên tôi không đưa tiễn hắn, tự nói rằng dù sao vài tháng sau hắn lại trở về, nhiều lắm là trước hôm hắn rời kinh đến phủ của hắn, liệt kê một chuỗi danh sách, ủy thác hắn mang về một ít đồ tốt. Thập lý phô phong nhi lập, chân tư vị sơ oa, ba bắc hoan ngân xích tuyết, nam du mạc ly. Đều là những dược liệu bổ dưỡng nổi danh Giang Nam.
Những dược liệu này đều dành cho Cảnh Thành. Bệnh của Cảnh Thành vẫn không tốt lên được. Nếu nói với Hoàng hậu và phủ nội vụ, bảo đảm là một phen kinh thiên động địa cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370673/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.