Đầu xuân, thân thể Thái tử thoải mái không ít. Hoàng hậu vui mừng, bẩm báo Hoàng thượng, trong cung bố trí gia yến, chư vị hoàng tử ở đô thành tới, toàn gia hòa thuận vui vẻ.
Gia yến xong, là chơi thứ Hoàng thượng thích nhất: cờ vây.
Hoàng thượng tự mình bày bàn cờ ra, cười nói: “Các ngươi người nào bồi trẫm một bàn này?”
Cảnh Nhiên cười nói: “Mấy ngày hôm trước nhi thần có tìm được một quyển sách dạy đánh cờ, nghiên cứu được một thời gian. Vậy để cho nhi thần thử trước một chút.”
Hoàng thượng cười nói: “Không tệ.”
Cảnh Nhiên cười ngồi xuống, nói: “Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng cầm cờ đen.”
Hoàng thượng cười ha hả, nói: “Đã lâu không đánh cờ cùng các con, cũng tốt, xem tay phụ hoàng có còn tốt như trước không.”
Kim thượng khi còn nhỏ, chính là cao thủ cờ vây. Nổi tiếng là kỳ thủ cờ vây của Đại Cảnh, cũng từng được mời vào cung, cùng đánh cờ với Kim thượng. Các hoàng tử cũng chịu ảnh hưởng tương đối, bài học bắt buộc chính là cờ vây.
Sư phụ cờ vây của Cảnh Thành là Khiếu Nhạc Sổ, tài năng cờ vây có một không hai ở Giang Nam, đầu của ông rất nhỏ, tôi nhìn ông đi luôn đầy sức sống. Cảnh Thành học ông trong năm năm, một ngày Cảnh Thành đánh cờ cùng Hoàng thượng, không biết sao, cờ đi được nửa chặng, đột nhiên Hoàng thượng giận tím mặt, hất bàn cờ lên. Ngày đó, thánh thượng hạ chỉ, Khiếu Nhạc Sổ bị đuổi ra hoàng cung, trọn đời không được vào Kinh thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370660/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.