Editor: Trang
Phía Tây Miên thành, chính là phủ đệ của Hạ gia.
Vương Bá phụng mệnh Hạ công tử dẫn tôi đi vào. Hoa rơi lả tả điểm xuyến loạn thạch, đường nhỏ uốn lượn xuyên qua hoa cỏ. Mặc dù Hạ phủ không thể xưng là tráng lệ, nhưng quả thực là am hiểu sâu về tình thơ ý hoạ.
Trước mặt có một núi đá giả, sống động đoạt thế. Cho dù không có nước, cũng tĩnh mịch thú vị. Huống chi vòng qua núi giả, chính là một ao nước xanh cạn, khoan thai ở trước mặt.
Gió mát chậm rãi thổi qua, ao nước xanh cạn kia nhất thời tựa như mất đi thần phách.
Tôi không thể không lên tiếng tán thưởng: "Đẹp!"
Vương Bá nhìn tôi một cái, lớn giọng nói: "Châu cô nương, hoa viên này năm đó khiến lão gia nhà ta tốn không ít tâm tư. Sau khi lão gia qua đời, công tử nhà ta lại chiếu theo tranh cảnh Tây Hồ, mua thêm bao nhiêu thứ tốt, hoa viên này mới có được bộ dáng như ngày hôm nay."
Hắn lại chỉ vào một cái đình hình bát giác cách đó không xa nói: "Ngài xem, tấm biển trên đình kia, chính là do công tử nhà ta viết. Người nhìn thấy, đều nói công tử nhà ta khéo tay chữ tốt."
Trên mặt tấm biển ở đình kia viết bốn chữ "Thủy ba bất hưng"*, đoan chính nội liễm. (*: mặt nước chẳng gợn sóng)
Trên đình còn treo một bộ câu đối, nhìn lại, nếu so với tẩm biển kia thì lâu năm hơn một chút. Nhưng kiểu chữ vẫn xinh đẹp duyên dáng trâm hoa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370624/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.