Editor: NanaTrang
Rời khỏi thôn quê, tiếp tục đi về phía Bắc. Mạnh Khách nói sợ trên thuyền gió to, cho nên mặc dù xe ngựa xóc nảy, nhưng vẫn dùng xe ngựa đi đường bộ.
Thời gian Cảnh Thành bất tỉnh càng lúc càng dài.
Trên đường đi Mạnh Khách luôn luôn chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy tôi ngồi ở một bên, đều tựa như muốn nói với tôi chuyện gì đó, nhưng lúc nào cũng không nói ra lời.
Đêm khuya một ngày kia, dừng xe nghỉ ngơi ở vùng đồng nội. Tôi xuống xe đi ra ngoài hóng mát. Đưa mắt nhìn đồng hoang, trời sao lả xuống.
Bên trong xe Cảnh Thành khẽ gọi một tiếng, không nghe rõ lắm. Lại nghe thấy có người vén rèm lên, nói: "Điện hạ, Nhậm cô nương đang ở bên ngoài." Là Mạnh Khách.
Rốt cuộc Cảnh Thành ngủ thiếp đi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, liền hỏi: "Mạnh đại nhân, ngươi có thể nói cho tôi biết, lần này, có phải thái tử bị bệnh rất nghiêm trọng không?"
Tiếng bước chân dừng lại. Một lúc lâu, hắn mới nói: "Không phải vậy."
Tôi cười lạnh nói: "Tôi ở phủ thái tử nhiều năm như vậy, bệnh của thái tử, thế gian này sợ rằng, không ai rõ ràng hơn tôi."
Tôi ngước mặt nhìn sao sáng chói mắt trên màn trời tối om, nói: "Bệnh của thái tử, vốn vào lúc xuân về hoa nở là dễ chịu nhất. Bệnh của hắn, chỉ sợ thời tiết trời thu khô mát thôi. Thời tiết bây giờ, không nên như vậy......"
Tôi quay đầu lại nhìn vào Mạnh Khách. Ánh mắt của hắn dao động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370561/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.