Vào trong thuyền, hơi ấm phả lên mặt, lò than trong góc cháy lách tách vang vọng, bên trên còn đun một ấm nước.
Đệ Ngũ Chiêu vừa đi vào, liền phát hiện có gì đó không đúng, bên tronghoàn toàn không có người. Theo lý thuyết, một anh chàng giống công tử,phải có một hai người hầu thị nữ chứ. Nhưng bên trong thuyền, ngoại trừmột cái bàn gỗ, một cái ghế cùng với độc một cái tủ đựng nơi góc tường,còn lại chẳng có gì nữa.
Cửa sổ bốn phía cũng bị đóng chặt lại từ bên trong, bốn góc thuyền đều thắp một cây nến, ánh nến yếu ớt lại thêm đợt sóng lớn trên mặt sông mà lay động đôi chút. Bên trong thuyền chậthẹp ngột ngạt, giống như một cái nhà tù, ảm đạm và mang theo một luồngkhông khí mốc meo.
Thằng bé xoay người muốn đi ra, Dạ Tước Thưlại đứng ngay ở lối ra, tuy rằng gương mặt giống Cố Nghê Thường y đúctreo lên một nụ cười, nhưng cảm giác giả tạo rõ rệt. Đệ Ngũ Chiêu khôngkhỏi có chút thấp thỏm không yên.
“Tiểu công tử, đừng khách sáo,cứ tùy ý ngồi đi, tại hại pha cho người ấm trà làm ấm bụng nhé.” Dạ Tước Thư tiện tay đứng bên lối ra đóng lại cửa gỗ ẩn sau rèm châu lại. Lúcnày, đến một tí ánh sáng bên ngoài cũng không lọt vào nổi.
“Ngươi đóng cửa lại làm gì? Ngột muốn chết.” Đệ Ngũ Chiêu phồng má, giả vờ bất mãn vỗ bàn, la lối om sòm giống như một đứa bé bình thường, cố gắngkhiến cậu ta lơ là cảnh giác.
“Bên ngoài gió tuyết quá lớn, đóngcửa lại sẽ ấm hơn. Tiểu công tử còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562182/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.